ĐÁNH MẤT ANH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:00:37
Lượt xem: 641

Nhưng giờ đây cô ấy đang chật vật ôm một đống nguyên liệu nấu ăn trong lòng, khi đi đến dưới lầu, có một túi khoai tây rơi xuống đất rồi lăn ra khắp nơi. Không ngờ cô tiểu thư được cưng chiều mười ngón tay chưa từng dính nước ấy, lại chật vật ôm sườn heo và đồ ăn trong lòng, ngồi xổm xuống nhặt từng củ khoai tây dưới đất.

 

Còn chưa nhặt xong khoai tây, lại có vài quả cà chua trong túi của cô ấy lăn ra.

 

Nhưng cô ấy vẫn rất bình tĩnh, từ tốn và kiên nhẫn nhặt lại khoai tây và cà chua rơi đầy đất để cho lại vào túi, sau khi sắp xếp lại túi đồ ăn thì cô ấy khó nhọc ôm hết đống đồ để bước vào tòa nhà.

 

Tôi nghĩ, Cố Vị Xuyên sẽ không sao đâu, vì đã có người chăm sóc anh rồi.

 

Đợi đến khi bóng dáng Thẩm Cốc Hàm khuất hẳn, tôi mới quay lưng, rời khỏi ngã tư đường đó.

 

Như thể tôi chưa từng đến đây.

 

8.

 

Lần cuối tôi gặp Cố Vị Xuyên là khi bà ngoại tôi nhập viện.

 

Lúc đó Cố Vị Xuyên đã sắp tốt nghiệp và trở về nước, tôi cũng đã lâu không nhận được email từ anh, không có bất cứ tin tức nào về anh cả.

 

Nhưng khi bà ngoại tôi bị ngã từ cầu thang xuống dẫn đến xuất huyết não, anh vẫn bay về ngay trong đêm.

 

Nhà họ Cố giúp bà cháu chúng tôi sắp xếp bệnh viện, cuối cùng khi tôi ngồi canh ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt thì đúng lúc thấy Cố Vị Xuyên đến nơi, dáng vẻ đầy mỏi mệt.

 

Anh vượt ngàn dặm xa xôi để đứng trước mặt tôi, dáng dấp của anh vẫn anh tuấn như trong ký ức, chỉ là trưởng thành và cao lớn hơn.

 

Cố Vị Xuyên đứng trên hành lang bệnh viện, đột ngột xuất hiện trước mặt tôi như thế, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa, dùng giọng điệu chắc chắn khiến người ta an tâm để nói với tôi: "A Thù, sẽ không sao đâu, đừng sợ."

 

Tôi nhìn Cố Vị Xuyên.

 

Sau đó tôi cười với anh, nhưng thật ra tôi cũng không biết là mình đang cười hay đang khóc, tôi nói: "Tôi không sợ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/danh-mat-anh/chuong-12.html.]

Trong ánh mắt anh nhìn về phía tôi trong khoảnh khắc đó, mang theo một chút không đành lòng.

 

Anh ở lại trong nước cùng tôi một tuần.

 

Cho đến khi tình trạng của bà ngoại tôi ổn định lại, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, tôi mới hoàn toàn thả lỏng.

 

Trong suốt khoảng thời gian đó Cố Vị Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh mỉm cười, nói với tôi: "Cậu thấy không, tôi đã nói rồi, sẽ không sao đâu."

 

Tôi nhìn về phía Cố Vị Xuyên.

 

Thật ra tôi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, những năm qua tôi luôn đẩy anh ra xa hết lần này tới lần khác, nhưng vào những lúc tôi cô độc và bất lực nhất, anh đều xuất hiện ở trước mặt tôi.

 

Lần nào cũng thế.

 

Đêm trước khi Cố Vị Xuyên trở về Mỹ, chúng tôi ngồi trên ban công uống bia.

 

Có lẽ là cô đơn, có lẽ là yếu đuối, hoặc cũng có lẽ là vì cảm xúc nhất thời mất kiểm soát, có lẽ vì anh đã cho tôi quá nhiều cảm động và niềm tin.

 

Sự cảm động đó gần như khiến tôi muốn bắt đầu một mối quan hệ, biết đâu tôi sẽ tìm được kết thúc có hậu thì sao?

 

Biết đâu Cố Vị Xuyên khác với những gì tôi lo lắng thì sao?

 

Hay biết đâu với nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, dù sau này có ngày anh không còn thích tôi nữa, thì tôi cũng thấy đáng giá thì sao?

 

Tôi muốn mở miệng hỏi anh có còn nhớ lời hứa sau khi chúng tôi tốt nghiệp hay không, tôi muốn hỏi bây giờ anh còn kiên định như trước nữa không.

 

Nhưng tôi chưa kịp nói thì anh đã mở lời trước rồi.

 

Cố Vị Xuyên nói: "A Thù, bà ngoại không sao rồi, tôi cũng chuẩn bị tạm biệt cậu."

 

Bình luận

10 bình luận

  • Đây mới đúng là hiện thực nè

    何にしてんのてめー 19 giờ trước · Trả lời

    • Quá tỉnh táo. Nhưng cũng vì thế cô ấy bỏ lỡ 1 trải nghiệm trong cuộc đời

      Babemooie 1 ngày trước · Trả lời

      • Truyện buồn nhưng thực tế quá :( đúng là ko ai có thể chờ ai mãi, mình buồn cho cả 2, mình hiểu cho tâm lý nữ 9 lắm vì mình cũng tự ti vì gia đình đối xử với mình tệ lắm, đến nỗi mình ko muốn iu đương với ai cả, hi vọng nữ 9 có thể tìm được người iu mình

        V 2 ngày trước · Trả lời

        • không ai nỡ nói anh tồi nhưng cũng chẳng ai nỡ lòng nói em không tốt

          belmel 3 ngày trước · Trả lời

          • Có ngoại truyện không ạ? Mình muốn nu9 tìm được người khác phù hợp với cô ấy, yêu thương cô ấy. Chứ ko phải từ đầu đến cuối đều bất hạnh, tự ti như vậy

            Taotenlatao 3 ngày trước · Trả lời

            • Khó chịu trong lòng quá à

              Chanh khong chua 3 ngày trước · Trả lời

              • Mình nghĩ rằng, từ sau biến cố đó xảy ra chắc rằng A Thù chưa bao giờ thấy hết mệt mỏi, sống một cuộc sống đầy tự ti, nhút nhát đến đáng thương, có lẽ ngay từ ngày na9 chạy đến đưa A Thù vào phòng y tế thì cô đã yêu anh rồi. Nhưng mà cô sợ...sợ mọi thứ mình đã thấy, đã trải qua. Yêu anh nhưng không dám bày tỏ mà để tình yêu đó lớn dần nơi đáy lòng, yêu đến hèn mọn...nhưng đến cuối cùng cô vẫn sợ, cô sợ mọi thứ, cô tự tạo cho mình vỏ bọc, cô tránh xa tất cả những thứ có thể tạo nên cho mình thương tổn nhưng cuối cùng những vỏ bọc ấy lại là một nhát dao vô hình từ từ cứa vào trái tim mỏng manh, yếu đuối ấy. Mong rằng nếu có kiếp sau, hai người sẽ đến với nhau theo cách tốt nhất và sống cuộc sống hạnh phúc khi bên nhau.

                Kiều Nhã 4 ngày trước · Trả lời

                • Nu9 cũng khổ cô quá tự ti. Kết như vậy oke nè na9 cũng tốt mà nhưng ai có thể đợi mãi một người vô tâm với mình. Nếu 2 nv chính mà kết hôn cũng mệt mỏi lắm cho coi. Tưởng câu chuyện tra nam ai ngờ na9 okela quá tr mà

                  Đỗ Thị Hoài Thương 4 ngày trước · Trả lời

                  • Nữ 9 dù sao cũng nên nói rõ với nam9 một lần

                    Phuongvu 4 ngày trước · Trả lời

                    • Nu

                      Phuongvu 4 ngày trước · Trả lời

                      Loading...