Đáng iu xỉu - C106

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:06:46
Lượt xem: 19

Đình Nhất nghe tiếng, kinh hãi nói: "Tiểu hữu ăn hết những thần thức này?”

Kinh Tửu vô thức l.i.ế.m môi dưới, bản thân cũng có chút khiếp sợ: "Đúng.”

Đình Nhất chấn động: "Trong sách... chưa từng viết, sẽ có hậu quả gì.”

Dù sao từ xưa đến nay, sẽ không có người, càng không có quỷ, có thể một hơi nuốt nhiều đồ vật như vậy!

Những thứ này đều là thần thức vẫn lạc từ ngàn năm trước, vạn năm trước đó!

Vài ngày trước ông mới từ trong miệng Chu đại sư biết được Kinh Tửu tửu còn ăn Hỗn Độn đây!

Thiên địa chi khí đều ở trong bụng của cậu!

Kinh Tửu Tửu nếu quả thật muốn thành thần, vậy phải biến thành thần kinh khủng cỡ nào?

Đám người Bạch Phượng đều hơi ngơ ngác, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ bối rối, vội vàng nhìn Bạch Ngọc Hoài: "Sư tổ, cái này......”

Vẻ mặt Bạch Ngọc Hoài vẫn lạnh lùng như trước, rõ ràng đứng cùng mặt đất giống nhau, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm cao cao tại thượng, khiến người ta ngưỡng mộ nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh giơ tay nhẹ nhàng lau môi Kinh Tửu Tửu, kỳ thật cũng không có lau cái gì, dù sao linh thức cũng không phải chỉ là một loại nước, còn có thể lưu lại ít dấu vết. Nhưng anh vẫn cố chấp không nhanh không chậm lau đi, hoặc là thay vì nói là lau, chẳng bằng càng giống như là một loại vuốt ve thân mật hơn.

Kinh Tửu Tửu hơi giật mình.

Đám người Bạch Phượng nhìn cũng ngây người.

Duy chỉ có Hứa Tam Vũ thấy thế, lại thở phào nhẹ nhõm.

Ôi, bây giờ còn nhớ lấy lòng tiểu thiếu gia... vậy Bạch ca vẫn còn tỉnh táo, lát nữa sẽ không nổi điên, sẽ không thiêu rụi cả chúng ta.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nói: "Có thể sẽ có một chút phản ứng tiêu hóa không tốt.”

Người Quy Vân Môn:?

Đình Nhất:?

Chỉ "một chút", "khó tiêu"?

Thứ ăn vào là thần thức đấy!!

“Nếu Tửu Tửu cảm thấy khó chịu, anh có thể giải quyết." Bạch Ngộ Hoài lại chậm rãi bổ sung.

Chuyện...... Chuyện này, nó là vấn đề như vậy sao?

Vấn đề chẳng lẽ không phải là Kinh Tửu Tửu bởi vậy sẽ biến thành dạng thần linh đáng sợ gì đó ư?

Thế nhưng Bạch Ngộ Hoài ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, hiển nhiên đối với nghi vấn cùng khiếp sợ của bọn họ, không thèm để ý chút nào.

“Ở đây cần dọn dẹp một chút." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Không phải điều đương nhiên à?

Ngài thật quá kinh khủng.

Làm nơi này thành cái dạng này.

Hứa Tam Vũ âm thầm nuốt nước miếng, còn hơi sốc.

“Trước tiên cậu phải bảo người dọn dẹp chỗ tôi ở" Bạch Ngộ Hoài lúc này mới nhìn về phía Hứa Tam Vũ.

“À! "Hứa Tam Vũ vội vàng lên tiếng, vội vàng lấy điện thoại di động ra đi ra ngoài.

Vừa móc ra, tay cậu ta vẫn còn run rẩy.

Bạch Ngộ Hoài đi đến tủ bên trong, lấy ra một nén nhang, thắp lên, nén nhang toàn màu đỏ vàng, khác hẳn với nhang anh thắp trước đó. Sau đó điểm ở trước mặt Tượng Diễm Ma.

Diễm Ma lúc này mới mất đi tia sợ hãi cuối cùng trong mắt, quay trở lại trong tượng. Một làn khói xanh đột nhiên từ trong nhang bay lên, không mùi không vị, bay thẳng vào mũi Tượng Diễm Ma, một luồng tiếp một luồng, không hề gián đoạn.

Người Quy Vân Môn liếc mắt nhìn nhau, vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ tượng thần.

Những thứ này không tiện bảo người bên ngoài dọn.

Bạch Ngộ Hoài xoay người, mới lại nhìn về phía Đình Nhất đại sư: "Đại sư nói phát hiện hài cốt tin tức Trọc Vô khắc, vậy hài cốt đâu?"

Đình Nhất nhìn thẳng vào mắt anh, theo bản năng thốt ra: "Ở trong rương.”

“Làm phiền đại sư giao cho ta." Bạch Ngộ Hoài dùng từ ngữ khách khí, nhưng lại khiến người ta theo bản năng không dám phản kháng.

Chờ Đình nhất đại sư lấy lại tinh thần, đã đem một cái rương thật lớn, đẩy tới trước mặt Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài nhìn lướt qua, đáp: "Ừ.”

Sau đó đem thứ này chất lên xe.

Một lát sau Hứa Tam Vũ cũng trở lại, nói phòng ở bên kia đã thu dọn xong.

Bạch Ngộ Hoài xoay người, vươn tay về phía Kinh Tửu Tửu: "Tửu Tửu, đêm nay chúng ta ở bên kia.”

Anh nói xong liền lẳng lặng nhìn thẳng vào Kinh Tửu Tửu.

Thần sắc của anh không có gì biến hóa, chỉ là không khí chung quanh dường như thoáng cái siết chặt. Giống như đang lo lắng Kinh Tửu Tửu sẽ đẩy tay anh ra.

Kinh Tửu tửu khô khan đáp: "Ồ.”

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, Bạch Ngộ Hoài đã đeo vòng tay trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dang-iu-xiu/c106.html.]

Kinh Tửu Tửu khoác tay lên, lập tức bị Bạch Ngộ Hoài nắm chặt, cứ như vậy dắt cậu đi ra ngoài, lên xe.

Đình Nhất ở phía sau há miệng: "... haizz?”

Bọn họ không phải nên ngồi cùng một chỗ, thảo luận một chút Trọc Vô năm đó đến tột cùng đã làm đại sự gì sao? Sao lại, cứ như vậy đi rồi?

Đình Nhất cuối cùng vẫn không đuổi theo.

“Bạch tiên sinh quá lợi hại." Đình Nhất chắp tay trước ngực, "A di đà phật.”

Nửa giờ sau, Chu đại sư trở lại nơi này.

Ông ngạc nhiên nhìn xung quanh: "... Tôi cũng chỉ xuất môn giải quyết một chuyện, như thế nào trở về lại thành như vậy???”

Kinh Tửu Tửu và Bạch Ngộ Hoài rất nhanh đã đến chỗ ở của anh.

Dù là Kinh Tửu tửu bây giờ đã không còn sợ, nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn là vào cửa trước một bước , xóa chú văn đi, lấy phù giấy xuống, còn có đủ loại pháp khí các loại đồ chơi, toàn bộ thu vào trong rương.

Kinh Tửu Tửu mím môi dưới, cậu nhìn thân ảnh Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể vào chưa?"

“Có thể." Bạch Ngộ Hoài đáp lời, đi lên phía trước, ôm lấy thắt lưng Kinh Tửu Tửu, ôm người từ lầu một lên lầu hai.

Biệt thự này, tọa lạc ở một mảnh ven hồ.

Cửa sổ lớn sát đất bao quanh căn nhà, ánh sáng vô cùng tốt.

Xung quanh nó cũng ít có kiến trúc khác, biệt thự gần nhất cách nó 500 mét.

Có thể nói, nơi này u tĩnh cực kỳ riêng tư.

Kinh Tửu tửu không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, Bạch Ngộ Hoài đặt cậu lên ghế sofa nhỏ ở lầu hai: "Tửu Tửu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, không có bất cứ thứ gì có thể làm em bị thương dù chỉ một chút nữa."

Kinh Tửu Tửu giật giật môi, không tiếp lời anh.

Cậu nhìn khuôn mặt Bạch Ngộ Hoài, nhỏ giọng hỏi: "Sắc mặt của anh sao lại giống như...... là trắng?”

Bạch Ngộ Hoài dừng lại.

Từ sau khi anh tự tay diệt trọc khí của mình, những người khác căn bản không có phát giác được điểm này, chỉ là kinh hãi với lực lượng Bạch Ngộ Hoài phóng ra đáng sợ.

Tửu Tửu đã thấy.

Đáy lòng Bạch Ngộ Hoài rối rắm xao động, căm hận, đột nhiên tiêu tán hơn phân nửa.

“Ừ, có thể là có một chút." Bạch Ngộ Hoài thấp giọng nói, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước Kinh Tửu Tửu.

Trọc khí, dù sao cũng có cùng nguồn gốc từ anh. Giết nó tương đương với việc g.i.ế.c chính mình.

Nếu không phải như vậy, tất cả những người tu đạo thành tiên trên đời này, liền đều có thể không chút do dự c.h.é.m g.i.ế.c trọc khí, không lưu hậu hoạn.

Không đợi Kinh Tửu mở miệng, Bạch Ngộ Hoài lại hỏi tiếp: "Tửu Tửu tiêu hóa xong chưa?”

Kinh Tửu Tửu nhăn mũi: "Chưa”

Cậu luôn cảm thấy lo lắng, còn muốn nấc cục.

Trong bụng cứ giống như nuốt một quả cầu lửa lớn, quả cầu lửa kia liên tục truyền nhiệt lượng bổ dưỡng đến tứ chi và xương cốt của cậu, khiến cậu cảm thấy thoải mái khó nói nhưng cũng nghẹn ngào khó tả.

Cả ngày nay ăn cái quái gì vậy trời?

Bạch Ngộ Hoài đặt tay lên bụng cậu, anh lại lặp lại câu đã nói với người Quy Vân Môn và Đình Nhất đại sư kia: "Anh có cách giải quyết.”

Kinh Tửu Tửu vốn còn muốn hung dữ hơn một chút.

Ai bảo trọc khí là bạch ngộ hoài chứ?

Nhưng cậu l.i.ế.m liếm môi, nhìn Bạch Ngộ Hoài đến gần, sắc mặt càng tái nhợt...... Ai. Dưới đáy lòng Kinh Tửu lặng lẽ phiền muộn thở dài.

Sao cậu lại cảm thấy Bạch Ngộ Hoài nhìn qua thật đáng thương chứ?

Bạch Ngộ Hoài rõ ràng không có biểu tình gì.

Kinh Tửu Tửu tiếp lời anh, hỏi: "Biện pháp gì?”

Bạch Ngộ Hoài giơ tay cởi nút áo, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, giọng điệu nghiêm túc: "Em hít một chút khí của anh đi.”

- -

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào sàn , Bạch Ngộ Hoài ôm Kinh Tửu tửu vào trong ngực.

Thanh âm Kinh Tửu Tửu dần dần vỡ vụn không thành tiếng: "... Hút hình như... hơi nhiều?”

Sao cậu lại cảm thấy càng ngày càng hoảng chứ?

Cậu hoài nghi Bạch Ngộ Hoài đang lừa mình.

Um.

Nhưng thật là sướng nha.

“Không nhiều." Bạch Ngộ Hoài cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của cậu, sau đó vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt rồi lại di chuyển lên môi.

Diệt trọc khí thì làm sao?

Anh còn hận không thể, quay trở lại lâu đài, thay Tửu Tửu trải qua nỗi đau bị lửa thiêu rụi mà không bị mất đi một phần da nào.

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...