Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 5 - Người không thấy, trăng không sáng

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:36:39
Lượt xem: 18

“Vậy... " Thẩm Như Ý còn muốn nói gì đó, vừa mở miệng đã bị Nghiên Tu cắt ngang.

“Thẩm cô nương không cần nói nữa, đêm đã khuya, mau đi nghỉ ngơi đi." Ngôn Tu dứt lời, phất phất tay, đến bên bàn đá trong viện, ngồi xuống.

Thẩm Như Ý nhìn bóng lưng tịch mịch của Ngôn Tu, nàng nghĩ tất cả mọi người hôm nay đến chúc mừng hắn liệu có ai biết trong lòng hắn buồn khổ?

“Thẩm cô nương đi thôi." Không biết từ lúc nào, Hồi Thiên đã đứng ở cửa, nhẹ giọng nói.

Thẩm Như Ý hồi phục tinh thần, đi theo Hồi Thiên, lúc đi ngang qua Ngôn Tu, nghe được tiếng thở dài của hắn, trong đêm tối này, tiếng thở dài của hắn càng thổn thức.

Thẩm Như Ý đi rồi, "Ý Đắc Giác An" lại an tĩnh lại.

Ngôn Tu đun cho mình một bầu rượu anh đào, đây là rượu do An Giác ủ từ năm ngoái, không nhiều không ít có mười bình, lúc Ngôn Tu uống luôn rất tiết kiệm, ngày thường cũng luyến tiếc không muốn lấy ra tặng cho người khác thưởng thức, chỉ giữ lại cho mình, đêm nào quá nhớ của An Giác lợi liên lấy ra đun một bình, chậm rãi thưởng thức.

Trong rượu này, luôn luôn có mùi vị của An Giác, chỉ là theo thời gian, uống vào càng ngày càng nồng đậm.

“Sao ngày đại hỉ không vào động phòng lại đến đây uống rượu giải sầu một mình?” Sau một trận gió lạnh, một bóng đen sau lưng Ngôn Tu thản nhiên nói.

Ngôn Tu thẳng lưng, cũng không lên tiếng, chỉ là tay cầm ly rượu càng nắm chặt hơn.

“Như thế nào?”

Thanh âm kia bay sang bên phải Ngôn Tu, "bụp" một tiếng, một hộp gỗ rơi xuống trước mặt Ngôn Tu.

“Thiếu thành chủ cho ngươi.”

Bóng đen không nhận ra hắn, bình tĩnh ngồi xuống, láy chung rượu nhỏ trên lò xuống, vì không có thừa chén nên trực tiếp uống một ngụm trong chum: “Hắn nói, nếu ngươi nhận lấy vật này, sau này hai người không thiếu nợ nhau."

“Giác nhi!”

[Bạn đang đọc Ký ức vẫn còn được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là truyện đã bị reup trộm]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/5-nguoi-khong-thay-trang-khong-sang.html.]

Ngôn Tu nhìn chằm chằm hộp gỗ, tay run rẩy, sờ mép hộp gỗ, do dự một lúc lâu nhưng vẫn không dám mở ra.

“Như thế nào? Không dám nhìn?”

Bóng đen kia chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, một khuôn mặt lạnh lùng lộ ra dưới ánh trăng, ánh mắt khinh miệt liếc qua: "Ta mang đồ đi.”

“Chờ một chút!" Ngôn Tu vội vàng kéo ống tay áo người nọ "Ngươi nói với hắn, ta...”

“Không cần.” Người nọ kéo tay Ngôn Tu ra: “Giác nhi nói, sẽ không gặp ngươi nữa, sau này không muốn nghe bất cứ điều gì về ngươi nữa.”

“Tướng Hàn, ta cầu xin ngươi." Ngôn Tu không để ý đến vẻ mặt thường ngày của mình, âm thầm cắn môi dưới, kéo tay áo bóng đen lần nữa: “Nói cho hắn biết, chờ ta.”

“Chờ ngươi?" Tướng Hàn cười lạnh: "Lúc ngươi đuổi hắn đi sao không bảo hắn chờ ngươi? Giác nhi có khi nào bị tủi thân như vậy?”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tướng Hàn ở trên giang hồ làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, ở Binh bộ cũng có lập hồ sơ, triều đình từ nhiều năm trước đã treo giải thưởng thủ cấp trên cổ hắn, chỉ là người này hành tung khó dò, võ công lại xảo quyệt ngoan độc, đến nay khó có thể tìm ra.

Ngôn Tu cắn chặt môi dưới, đau đớn nhè nhẹ dâng lên khóe mắt.

“Lúc trở lại Hoa Thành Giác nhi rất chật vật, lúc đưa đến chỗ ta đã sốt cao nhiều ngày, đến bây giờ vẫn lâm bệnh yếu ớt." Giọng nói lạnh như băng, chiếu thẳng vào từng chữ, nhét vào nơi yếu đuối nhất trong lòng Ngôn Tu.

"Mặc dù sau đó tỉnh lại, nhưng trong lòng rất buồn bực, chỉ nói là bị người bên ngoài đuổi về, cũng không biết tại sao, suốt ngày rầu rĩ không vui.”

Ngôn Tu nghe xong, môi dưới đã bị cắn trắng bệch, trong lòng quặn đau, vết sẹo thoáng khép lại kia lại một lần nữa nứt ra, chảy ra loang lổ.

"Mãi đến hôm nay ta mới được phái tới đây tặng quà cưới cho ngươi, ta nhìn thấy Giác nhi len lén đỏ mắt, mới hiểu được chuyện xưa trong đó." Tướng Hàn cười nói: "Ta thật muốn dùng đao g..iết c..hết ngươi, nhưng chỉ sợ Giác nhi sẽ càng khổ sở, cho nên tạm thời lưu lại cái mạng đê tiện này của ngươi, đợi đến khi Giác nhi quên ngươi, sống khỏe mạnh, ta sẽ đến lấy.”

Ngôn Tu không nói, thống khổ đã nhếch môi, khuôn mặt tuấn mỹ đau đớn vặn vẹo, cuối cùng xin lỗi hắn.

"Tướng Hàn..." Lời đến bên miệng, Ngôn Tu kiên quyết nhịn xuống, tình trạng như bây giờ, sao lại nỡ để An Giác chờ đợi, hắn đi tìm An Giác, sẽ chỉ khiến loại thống khổ này trong lòng An Giác giống như hắn, mỗi ngày đều tăng lên, sau đó còn lại cũng chỉ có tra tấn.

Ngôn Tu không đành lòng, có lẽ kết cục tốt nhất là chia tay như thế này và quên nhau đi.

 

Loading...