Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Đam mỹ]Ký ức vẫn còn - 5.2 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:38:04
Lượt xem: 11

“Đi đây." Tướng Hàn nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch, một lần nữa đeo khăn che mặt lên, xoay người lạnh lùng nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Dứt lời, phi thân nhảy lên, biến mất ở bên tường viện.

“Giác nhi.”

Nỗi đau quặn thắt trong lòng Ngôn Tu càng lúc càng dữ dội, đau đến nỗi hắn đứng không vững, thất tha thất thểu vịn bàn đá ngồi xuống, ánh mắt lại rơi xuống cái hộp gỗ kia.

……

Ít ỏi không đình trưởng độc niệm, phân chuyển thế sự lại khó liệu.

Nguyệt quải nam tường chích tiếu quân, bất tri hồng trần tương tư. 

寥寥空庭长独念,纷转世事却难料。

月挂南墙只笑君,不知红尘了相思。

……

Ngón tay thon dài của Ngôn Tu lướt nhẹ qua mép hộp gỗ. Hộp không khóa lại, chỉ dùng nút thắt tương tư, Ngôn Tu sờ soạng hồi lâu, vẫn không dám mở ra.

Hắn sợ bên trong là vật tuyệt tình gì, sợ mở ra đời này của hắn sẽ không tìm được cớ đi tìm An Giác nữa.

Suy nghĩ thật lâu, Ngôn Tu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.

Bên trong đặt một cái hà bao màu hồng nhạt. Phía trên thêu mấy đóa hoa anh đào đang nở rộ, kỹ xảo của người thêu hà bao rất vụng về, mép hà bao đầy sợi chỉ, hoa anh đào thêu cũng vô cùng thê thảm, không cẩn thận nhìn, còn tưởng rằng đó là mấy đống sợi tơ may lung tung.

Ngôn Tu nhẹ nhàng cầm lấy hà bao, ở dưới ánh trăng tỉ mỉ hồi lâu, bi thương xông lên đầu, tay run lên, hà bao rơi thẳng trên bàn đá.

Hà bao này là Ngôn Tu thêu.

Ngày đó tiểu nha hoàn quý phủ ngồi ở chòi nghỉ mát thêu hà bao cho tình lang, An Giác tò mò ngồi ở bên cạnh nhìn hồi lâu, chờ Ngôn Tu vừa trở về liền ồn ào nói muốn.

Ngôn Tu tự cho mình đường đường là nam nhi cứng rắn sao có thể làm loại chuyện dành cho nữ nhi này, nhưng chịu không nổi An Giác một khóc hai nháo ba thắt cổ liền đáp ứng. 

Đợi đến buổi tối tất cả mọi người đi ngủ, Ngôn Tu lấy ra mấy sợi tơ nhào thành đoàn, ngồi dưới ánh sáng, vụng về hìnnh theo hà bao mua được bắt đầu cắt may, chất liệu làm hà bao là cắt từ vạt áo của hắn ra. May tới may lui một đêm, mới làm ra hà bao này.

Tuy rằng rất xấu, nhưng An Giác rất thích, mỗi ngày đều cao hứng đeo ở bên hông, mà hôm nay...

Ánh mắt Ngôn Tu vẫn dừng lại trên hà bao, An Giác đem nó trả lại, là thật sự muốn cùng mình cắt đứt quan hệ sao.

Ngôn Tu không muốn nghĩ sâu hơn nữa, có một số ý nghĩ vĩnh viễn giấu trong bóng tối mới là tốt nhất, nếu bắt nó rõ ràng, sẽ càng thêm đau khổ.

Ngôn Tu nhíu mày, lấy ống tay áo nhẹ nhàng lướt qua ánh trăng rơi trên bàn đá, lại chậm chạp không dám cầm lấy hà bao kia nữa.

Điều nặng nề nhất chỉ là những suy nghĩ mà hà bao đó mang theo.

Ngôn Tu một lần nữa lấy ra một chung rượu đặt trên lò sưởi nhỏ để ấm.

Trời đất tĩnh lặng, chung rượu vây quanh vầng trăng khuyết.

Người không thấy, trăng không sáng.

(—END—)

-----

Thẩm Thiến Diệp là con gái mối tình đầu của cha tôi.

 

Sau khi cha mẹ cô ấy mất, cô ấy không còn gia đình để nương tựa, cha tôi nhận cô ấy về nuôi.

 

Tôi vốn thề, nhất định phải hành hạ c..hết cô ấy.

 

Cho đến khi tôi phát hiện, người cha ra vẻ đạo mạo của tôi, nhìn cô ấy với ánh mắt càng ngày càng kỳ quái.

 

1

 

Thẩm Thiến Diệp rất giống mẹ cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dam-myky-uc-van-con/5-2-end.html.]

 

Tôi đã nhìn thấy bức ảnh của mẹ cô ấy trong ví của cha mình.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

 

Năm tám tuổi, mẹ tôi ngoại tình với huấn luyện viên thể hình của bà, khi cãi nhau ầm ĩ với cha, bà lấy ví tiền của ông ta ra, ném tấm ảnh này lên mặt cha tôi, nói: “Chúng ta đừng ai nói ai cả, dù sao thì trong lòng anh vẫn luôn cất giấu người khác, chúng ta xem như hòa nhau.”

 

Sau đó khi bọn họ đánh nhau, tôi nhặt tấm ảnh kia lên nhìn thoáng qua. Đôi mắt hồ ly hàm chứa ý cười dịu dàng trong ảnh tựa hồ từ trong ảnh sống lại.

 

Ký ức này khắc sâu quá mức, thế cho nên lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thẩm Thiến Diệp, đã biết cô ấy là con gái của ai.

 

Đó là một buổi chiều rất bình thường, tôi vừa tan học về, đã nhìn thấy Thẩm Thiến Diệp mặc váy trắng, đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà tôi.

 

Thật ra tôi không nhìn thấy mặt cô ấy, chỉ thấy Phó Vĩ Nghiệp ân cần ngồi đối diện cô ấy, cười lấy lòng cầm dâu tây đã rửa xong hỏi cô ấy: "Thiến Diệp, con thích ăn dâu tây không?"

 

Lúc này cha mẹ tôi đã ly hôn được ba năm, nguyên nhân đương nhiên không liên quan gì đến mẹ Thẩm Thiến Diệp.

 

Mẹ tôi chạy theo huấn luyện viên thể hình của bà, Phó Vĩ Nghiệp ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ai ai cũng đều muốn làm mẹ kế của tôi, cho nên khi chưa nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Thiến Diệp, tôi còn tưởng rằng cô ấy là tình nhân cha tôi mang về nhà.

 

Tôi trầm mặt đóng sầm cửa lại, Thẩm Thiến Diệp ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Khi đó tôi mới phát hiện cô ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ nhỏ hơn tôi không nhiều lắm.

 

Thẩm Thiến Diệp lúc mười hai tuổi có khuôn mặt giống hệt mẹ cô ấy, khuôn cằm nhọn và đôi mắt hồ ly còn chưa trưởng thành nhưng đã bắt đầu quyến rũ lòng người.

 

Nhưng mà không giống như người mẹ có nụ cười dịu dàng, trên người cô ấy có loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng người lạ chớ lại gần.

 

Phó Vĩ Nghiệp xấu hổ nhìn tôi, đứng lên nói: "Thanh Thanh, đây là... đây là Thẩm Thiến Diệp, sau này chúng ta là người một nhà, phải ở chung thật tốt biết không?"

 

Câu trả lời của tôi là nhìn Thẩm Thiến Diệp cười khẩy, sau đó nhìn Phó Vĩ Nghiệp, không khách khí nói: "Cha nhặt rác nghiện rồi phải không? Chó mèo gì cũng mang về nhà cả.”

 

Phó Vĩ Nghiệp trầm mặt, mắng tôi: "Nói chuyện kiểu gì vậy?”

 

Tầm mắt tôi chuyển sang Thẩm Thiến Diệp, cô ấy cúi đầu cụp mắt ngồi trên sô pha, mái tóc đen nhánh như thác nước rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, bả vai yếu ớt gầy gò.

 

Giống như là không nghe thấy lời của tôi.

 

Tôi khịt mũi lạnh lùng, đóng sầm cửa đi ra ngoài.

 

Đọc THẨM THIẾN DIỆP CỦA TÔI đăng full tại Monkeyd

 

Loading...