Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-07-31 15:49:33
Lượt xem: 239

Lâm Tập Tập ngồi trong xe, dùng ánh mắt tỉ mỉ vẽ nên đường nét của người đàn ông qua cửa sổ xe. Vài ngày không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, tóc cắt ngắn để lộ vầng trán đầy đặn, trông rất tinh thần, không mặc quân phục, hình như anh như thích mặc áo dài, nhưng dù là áo dài không tôn dáng, mặc lên người anh vẫn rất đẹp.

Thật là từ đầu đến chân đều thấy vô cùng thuận mắt, không hổ là nam chính của cô.

Tần Mộng đợi xe dừng lại, mở cửa xe sau nhanh chóng chui vào, còn chưa kịp ngồi yên đã đưa tay ra định véo mặt Lâm Tập Tập, nhưng bị Lâm Tập Tập nhanh tay chặn lại.

“Lâm Vãn Nhi, cô giỏi thật đấy, dám uy h.i.ế.p tôi.” Dù bị đẩy tay ra, Tần Mộng vẫn không cam lòng, cả người lao mạnh về phía cô.

Lâm Tập Tập đương nhiên không đẩy nổi một người khổng lồ như cô ấy, đành từ bỏ chống cự, nhắm mắt chờ đợi trọng lượng của đối phương đè lên người mình.

Kết quả vài giây trôi qua, cơ thể của Tần Mộng vẫn chưa đè xuống, Lâm Tập Tập mở mắt nhìn, phì cười.

Chỉ thấy Tần Mộng dừng lại giữa không trung, trợn trắng mắt, tức giận nói với Quý Du Hồng đang nửa chống người trên ghế phụ: “Buông tôi ra, anh nắm cổ áo tôi làm gì, khoe tay dài à? Thật muốn khoe thì đi nắm cổ Vãn Nhi đi! Mau buông tay mau buông tay!”

Quý Du Hồng thấy cô im lặng, mới buông tay ra, giọng mang chút mệnh lệnh: “Xe đang chạy, ngồi yên.”

Tần Mộng lại trợn trắng mắt, mới ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, nói với Lâm Tập Tập: “Tôi thông minh lắm phải không, chỉ cần dẫn theo anh ấy là tôi có thể tự do ra ngoài, anh ấy giống như bùa hộ mệnh vậy.”

Thật là ví von gì mà kỳ cục! Lâm Tập Tập tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Người như cô nên nhốt trong nhà, tránh ra ngoài phá hoại sự ổn định đoàn kết của xã hội.”

Tần Mộng nũng nịu nói: “Trước đây ngắm trăng cùng tôi gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ có tình mới liền chê tôi phá hoại sự ổn định đoàn kết của xã hội!”

Lâm Tập Tập, Quý Du Hồng: … 

Bây giờ ném người này trả lại còn kịp không?

Chờ ba người ngồi yên, xe cũng ổn định lăn bánh, Tần Mộng và Lâm Tập Tập nói chuyện, Quý Du Hồng thì ngồi yên phía trước, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, từ góc độ của anh, vừa vặn có thể thấy khuôn mặt nghiêng của ai đó.

Tần Mộng tò mò hỏi Lâm Tập Tập buổi thảo luận là nói về gì, Lâm Tập Tập đơn giản giới thiệu: “Chính là những thanh niên yêu nước có lý tưởng và hoài bão, tụ tập lại thảo luận thời sự quốc gia và phát biểu ý kiến cá nhân…”

Tần Mộng nhíu mày, không hứng thú nói: “Cái đó có gì vui, nghe một đám nhóc khoác lác nói suông, không bằng dẫn cô đi ngồi thuyền ở Hồ Huyền Vũ, ngắm hoa dưới trăng, mỹ sắc quyến rũ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-tieu-thu-phan-dien-thoi-dan-quoc/chuong-55.html.]

Lâm Tập Tập liếc cô ấy một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không hứng thú thì bây giờ tôi bảo tài xế quay đầu đưa cô về nhé.”

Tần Mộng không phục: “Cô thật đáng ghét, chỉ biết uy h.i.ế.p người khác.”

Lâm Tập Tập nói: “Chiêu này hiệu quả là được.”

Tần Mộng đột nhiên chớp mắt hỏi Lâm Tập Tập: “Quý Hoài An cũng sẽ tham gia buổi thảo luận này, tôi hỏi anh ấy ở đâu, anh ấy lại không nói.”

Lâm Tập Tập nhìn gáy của Quý Du Hồng, mỉm cười nói: “Tài ăn nói của Quý thiếu gia rất tốt, lần trước tôi đến nghe, trong đám người đó chỉ có anh ấy nói hay nhất.”

Hina

Tần Mộng làm vẻ mặt rất ngạc nhiên, nói: “Ôi trời, hóa ra không biết từ khi nào các người đã quen thân như vậy, tôi còn định giúp các người bắc cầu tình bạn nữa chứ.”

Lâm Tập Tập cảm thấy nói chuyện với người phụ nữ này còn mệt hơn là ở bên Lâm Tiêu.

Chừng hai mươi phút xe chạy, ba người đến trường tư thục nơi Lâm Kính Hòa đang học, Lâm Tập Tập và Quý Du Hồng đều đã từng đến, nên không lạ lẫm, chỉ có Tần Mộng tò mò ngó trước ngó sau, không còn cách nào, bình thường cô ấy thật khó ra ngoài một lần, nên thấy gì cũng mới mẻ.

Ba người đi thẳng đến tòa nhà nơi lần trước tổ chức buổi thảo luận, Lâm Tập Tập liếc nhìn Quý Du Hồng đi bên trái mình, hỏi anh: “Vết thương trên tay đã khỏi chưa?”

Quý Du Hồng mở tay cho cô xem, vết thương đã đóng vảy, đen thui rất xấu, Lâm Tập Tập đưa một ngón tay chạm nhẹ vào, Quý Du Hồng không nhịn được mỉm cười nhìn cô, nhưng cũng không rút tay lại.

“Còn đau không?” Cô lại hỏi.

Quý Du Hồng lắc đầu: “Vết thương được xử lý kịp thời, rất nhanh khỏi, cảm ơn cô.”

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp khiến cả hai có hơi say, khi Lâm Tập Tập rút ngón tay lại, vô tình hay cố ý khẽ lướt qua lòng bàn tay của anh, cảm giác ngứa ngáy khiến Quý Du Hồng ngay lập tức siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Tần Mộng đi phía trước, mải nhìn phong cảnh, dường như không thấy tương tác vi diệu giữa hai người phía sau.

Họ đến hơi muộn, buổi thảo luận đã bắt đầu, Lâm Tập Tập quen thuộc đẩy cửa sau, phát hiện trong phòng có không ít người, Quý Du Hồng có sự hiện diện mạnh mẽ, anh đứng ở cửa sau, nhiều người đều quay đầu lại chú ý.

 

Loading...