Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 213

Cập nhật lúc: 2024-08-30 09:46:03
Lượt xem: 98

"Chứ còn gì nữa?" Lâm Tập Tập chớp chớp mắt, vẻ mặt như đang suy nghĩ nghiêm túc: "Chẳng lẽ còn có gì khác?"

Quý Du Hồng lắc đầu cười, nói: "Đúng là ham tiền, anh tưởng em vui vì nghe tin anh không phải chạy qua lại doanh trại suốt chứ."

Lâm Tập Tập bật cười: "Em đùa anh thôi, đương nhiên là em vui vì điều đó rồi. Em cũng hy vọng anh có thể có nhiều thời gian ở bên em hơn mà."

Quý Du Hồng nhận ra mình không thể nói lại cô, đành cúi đầu hôn lên môi cô. Hai người yên lặng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.

Càng hôn, hơi thở của cả hai càng trở nên nặng nề. Một khi đã hoàn toàn nếm trải, ham muốn bỗng trở nên khó kiềm chế. Nụ hôn ngày càng sâu, sự quấn quýt của môi lưỡi không còn đủ để thỏa mãn khao khát của cơ thể, Quý Du Hồng lập tức bế thốc Lâm Tập Tập lên, nói: "Chúng ta cũng đi ngủ trưa đi."

Trong tình huống này mà ngủ được mới là lạ, nhưng Lâm Tập Tập cũng không phản đối. Họ mới cưới, đang trong thời kỳ trăng mật, cơ thể khao khát một chút cũng là chuyện bình thường mà.

Hina

Hai người vội vàng trở về phòng, khóa cửa lại tận hưởng thời gian ngủ trưa ngọt ngào chỉ thuộc về riêng mình.

Hai tiếng sau, sau vài hiệp "cày cấy", Quý Du Hồng lại chìm vào giấc ngủ say. Lâm Tập Tập khoác áo ngủ xuống giường, cô muốn nhân cơ hội này kiểm kê tài sản của mình. Trước khi về nhà chồng, Lâm Kính Đình có nói với cô anh ấy đã đưa sính lễ Quý gia gửi đến vào hồi môn nguyên vẹn, để Lâm Tập Tập mang theo, còn phần hồi môn anh ấy chuẩn bị chỉ nhiều không ít, để cô đến đây rồi từ từ kiểm kê.

Với tính cách cực kỳ yêu em gái của Lâm Kính Đình, Lâm Tập Tập không cần nghĩ cũng biết, hồi môn mà Lâm Kính Đình chuẩn bị chắc chắn rất đáng kinh ngạc.

Hồi môn được đặt trong kho sân nhà họ, đây là tài sản riêng của Lâm Tập Tập, Quý gia không thể động đến chút nào.

Vì số lượng quá nhiều, Lâm Tập Tập không thể xem từng món, chỉ có thể cầm danh sách xem từng mục.

Cứ thế, cô xem một thời gian dài.

Đến khi mặt trời lệch về phía tây, ánh sáng trong phòng chuyển sang màu cam đỏ, Quý Du Hồng mới từ từ tỉnh giấc. Điều đầu tiên anh nhận ra là chỗ bên cạnh trống không, anh vội vàng lật người ngồi dậy, khoác chiếc áo ngủ bên cạnh, không kịp mang giày, cứ thế đi chân trần ra ngoài bình phong.

Lập tức phát hiện Lâm Tập Tập đang ngẩn người ngồi một mình bên bàn tròn.

Anh bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Sao em lại ngồi đây ngẩn người thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-tieu-thu-phan-dien-thoi-dan-quoc/chuong-213.html.]

Lâm Tập Tập ngước mắt nhìn anh, không biết nói gì, trực tiếp đưa danh sách trong tay cho anh xem: "Đây là hồi môn của em."

Quý Du Hồng hoang mang, nhận lấy danh sách đọc lướt qua, sau khi xem xong, anh tỏ vẻ không thể tin được: "Anh cả cho em nhiều đến vậy sao?"

Lâm Tập Tập gật đầu, lấy lại danh sách xem một lần nữa: "Anh ấy cho em tiệm vải, tất cả các cửa tiệm trong thành và một số kho lớn ở ngoại ô."

Quý Du Hồng hít một hơi sâu, bổ sung: "Anh ấy còn cho em cả Lâm công quán và khách sạn đang xây dựng, một mình em nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần. Anh ấy cho em hết tất cả tài sản ở Kim Lăng rồi."

Lâm Tập Tập gật đầu: "Ngoài những thứ này, còn có tiền gửi ở ngân hàng và cổ phần của các tiệm cầm đồ ở Kim Lăng. Du Hồng, anh cả cho em tất cả tài sản ở Kim Lăng, anh ấy định làm gì vậy?"

Quý Du Hồng cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ mở to mắt nhìn cô: "Không phải là..." Nói được nửa chừng, anh vội vàng dừng lại, không muốn nói ra phỏng đoán của mình.

Nhưng nếu anh đoán được thì sao Lâm Tập Tập lại không đoán ra. Chỉ thấy cô bình tĩnh đến lạ thường, tiếp lời anh: "Anh ấy muốn về Tô Châu, nên đã cho em tất cả những gì có thể cho ở đây."

Trong giây lát, cả hai đều im lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, Quý Du Hồng đưa tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Đừng buồn, trọng tâm kinh doanh của Lâm gia ở Tô Châu, anh ấy muốn trở về cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, đứa bé trong bụng chị dâu sắp chào đời, có lẽ anh cả hy vọng con có thể lớn lên ở quê hương của mình."

Mặc dù về mặt lý trí có thể đồng ý với phân tích của Quý Du Hồng, nhưng Lâm Tập Tập vẫn không ngăn được cảm giác buồn bã.

Tuy cô chỉ là một người ngoài cuộc xuyên không đến giữa chừng, nhưng tình yêu thương mà Lâm Kính Đình dành cho cô chắc chắn là liều thuốc bổ tốt nhất giúp cô hòa nhập vào thế giới này. Chính nhờ sự yêu thương và bao dung của anh ấy, cô mới có thể sống một cách tự do phóng khoáng như vậy. Giờ đây bất ngờ phát hiện ra anh ấy có ý định rời đi, cô thật sự rất khó chấp nhận.

Cô cầm danh sách dài, đáng thương nói với Quý Du Hồng: "Em trả lại những thứ này nhé, em không muốn họ về."

Hiếm khi thấy cô trẻ con như vậy, Quý Du Hồng không nhịn được cười nói: "Đừng như thế, anh nhìn mà đau lòng. Kim Lăng cách Tô Châu không xa, hiện đã có kế hoạch xây dựng đường sắt, chờ có tàu hỏa rồi đi lại giữa hai nơi sẽ thuận tiện hơn, em muốn về lúc nào cũng được."

"Cho dù anh cả và chị dâu về Tô Châu thật thì em vẫn còn có anh. Bây giờ em là vợ của anh, đây mới là nhà của em. Sau này không chỉ có anh cả chị dâu yêu thương em, mà còn có ông bà nội, cha mẹ, mọi người cùng nhau yêu thương em."

 

Loading...