Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Thiếu Gia Hối Hận Chưa? - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:52:54
Lượt xem: 146

19.

 

Nhắc cái là đến ngay, sau khi tôi đại diện cho tiến sĩ xuất sắc phát biểu xong, tôi gặp Chu Diên Xuyên sau hậu trường.

 

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi: "Thanh Thanh."

 

"Xin lỗi, có thể nghe anh giải thích một câu không?"

 

Tôi rút tay lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Quan trọng sao?"

 

Sắc mặt anh ta tiều tụy, nghẹn ngào nói: "Hứa Thanh Hàm, em không thể đối xử với anh như vậy được, ngay cả tội phạm cũng còn cơ hội nói lời biện hộ, em không thể trực tiếp tuyên án tử anh như thế được."

 

Tôi bình tĩnh nhìn khuôn mặt mình từng dốc lòng yêu thương này: "Kết cục đã định sẵn rồi, không phải vì câu xin lỗi của anh mà tôi sẽ nói không sao, cũng không phải vì lời giải thích của anh mà tôi sẽ tha thứ cho anh."

 

Anh ta vẫn không chịu từ bỏ: "Anh thực sự không có cơ hội chuộc lỗi sao?"

 

"Còn có ý nghĩa sao? Khi anh nói ra câu vì trả thù Trầm Châu Bạch nên mới theo đuổi tôi, chúng ta đã không còn gì nữa rồi."

 

Tôi nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ lúc đầu tôi cũng có chút tâm lý báo thù như anh, muốn cùng anh diễn kịch, cùng anh tạo ra những kỷ niệm hạnh phúc mà anh nói, nhưng tôi cũng có chút kỳ vọng vào anh mà chịu đựng qua mấy ngày đó, nhưng anh vẫn trước sau như một, chỉ chăm chăm vào việc làm bẽ mặt tôi. Chu Diên Xuyên, anh còn gì để nói nữa? Tôi cũng không nợ anh cái gì cả."

 

"Là anh nợ em." Chu Diên Xuyên gấp gáp giải thích, mắt cũng đỏ lên: "Chính là anh nợ em, nên anh mới tìm em, hôm đó anh sẽ không trốn khỏi hôn lễ, anh chỉ công nhận em là cô dâu của anh."

 

"Cô dâu duy nhất trong đời này."

 

Trước đây khi đọc tiểu thuyết, đọc đến chỗ nữ chính tích lũy đủ thất vọng rời đi, tôi rất rất mong chờ cảnh tượng nam chính đuổi theo cứu vãn, cảm thấy nam chính hối hận, biết lỗi rồi, nhận ra tầm quan trọng của nữ chính với anh ta chính là hình phạt lớn nhất đối với anh ta rồi.

 

Nhưng bây giờ, khi chuyện này thực sự xảy ra với mình, tôi lại không cảm nhận được sự báo thù như đã từng tưởng tượng.

 

Có lẽ là vì, sự hối hận của anh ta đem so với tình cảm thật sự mà tôi đã từng dành cho anh, thực sự là không đáng kể.

 

"Tình cảm của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt từ ba năm trước rồi, anh về đi."

 

20.

 

Chu Diên Xuyên không rời đi, anh ta mua một căn hộ đối diện chỗ ở của tôi rồi ở lại đó.

 

Và mỗi ngày anh ta đều đến trường của tôi.

 

Anh ta bám theo tôi suốt nửa năm, tôi thực sự chuẩn bị tâm trạng bị anh ta bám theo cả đời.

 

Đôi khi tôi không chịu đuược sẽ chửi anh ta: "Chu Diên Xuyên, anh đừng diễn trò tình cảm thâm tình này nữa được không? Đã quá trễ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-thieu-gia-hoi-han-chua/chuong-14.html.]

 

Hốc mắt anh ta lập tức đỏ lên: "Hứa Thanh Hàm, xin em, đừng đối xử với anh như vậy, có được không?"

 

"Tôi không nên nói những lời độc miệng, tôi không nên nói những lời làm tổn thương trái tim anh, tôi không nên nghĩ đến việc đào hôn để làm anh mất mặt."

 

"Tôi từng thực sự yêu anh, chỉ là lòng tự trọng ngớ ngẩn khi đó khiến tôi không cam lòng. Tôi biết mình đã sai."

 

"Xin em, đừng bỏ anh."

 

Trái tim tôi không rung động, thậm chí cảm thấy hơi nực cười: "Chu Diên Xuyên, thật vô nghĩa."

 

Tôi tiếp tục phớt lờ anh.

 

Chỉ là tôi không ngờ tới, chẳng biết Trầm Châu Bạch nghe ngóng từ đâu ra được chỗ này, cũng mò đến theo.

 

Đôi khi tôi cảm thấy hai người bọn họ quả là không phải dạng vừa, diễn đến là thật.

 

Kiếp trước chắc tôi g.i.ế.c người phóng hóa nên kiếp này mới gặp được hai thằng điên này.

 

Giáng Sinh, hai người bọn họ đều mời tôi đi ăn.

 

Tôi đồng ý.

 

Tôi muốn nói rõ mọi chuyện một lần.

 

Chu Diên Xuyên bao riêng một cái nhà hàng, khi tôi bước vào, trong nhà hàng đã được trang trí đầy hoa trà.

 

Vẻ vui mừng trên khuôn mặt anh ta không hề giả dối, nhưng khi thấy Trầm Châu Bạch xuất hiện phía sau, mặt anh ta đột nhiên tái đi.

 

"Sao anh lại ở đây?"

 

Trầm Châu Bạch lạnh lùng đáp lại: "Cô ấy bảo tôi đến."

 

Tôi đặt túi xách lên bàn, hất cằm: "Ngồi xuống đi."

 

"Thanh Thanh."

 

Chu Diên Xuyên gọi tên tôi.

 

"Hôm nay tôi sẽ giải quyết rõ mọi chuyện ở đây."

 

"Chúng ta đã quen biết nhau mười tám năm. Bây giờ đều đã ba mươi tuổi cả rồi, đừng chơi trò trẻ con như thế nữa."

Loading...