Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Nương Ta Là Đồ Tể Mổ Lợn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:33:45
Lượt xem: 129

Thấy nàng cứng đầu cứng cổ, dần dần cũng chẳng còn ai nói nàng nữa, chuyển sự chú ý sang người ta.

Ta lớn lên xinh xắn, giống cha tú tài của ta, có người đoán nàng định nuôi ta thêm vài năm rồi bán lấy tiền.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy chắc chắn là như vậy.

Họ lại bắt đầu có chút hâm mộ nàng, tuy rằng thời buổi này khó khăn, nhưng chỉ cần con gái lớn lên xinh đẹp, bán vào thanh lâu ít nhất cũng được hai mươi lượng bạc.

Cho dù bán vào nhà giàu làm nha hoàn, cũng có thể đổi lấy mười lăm mười sáu lượng bạc.

Ta nghe không hiểu những lời bàn tán xì xào của họ là có ý gì, mỗi ngày ta đều rất vui vẻ.

“Lại đây nào nhóc con, cho ngươi kẹo này.” Thôi Đào Hoa nheo đôi mắt hồ ly, trêu chọc ta.

Thôi Đào Hoa mở một quán nhỏ trong con hẻm sâu nhất của chợ, tầng một bán rượu, tầng hai là nơi buôn phấn bán hương.

“Bốp!” Một cái tát như trời giáng đánh rơi viên kẹo trên tay ta.

Thôi Đào Hoa hậm hực bỏ đi.

Nhưng ả ta vẫn không từ bỏ ý định, lần sau đến mua thịt lại muốn dẫn ta đến quán rượu của ả ta chơi.

“Giang đại tẩu, ngươi giao đứa nhỏ này cho ta, ta giúp ngươi dạy dỗ, đảm bảo ngươi sẽ không thiệt thòi.” Thôi Đào Hoa tuy mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng ranh mãnh.

“Cái thứ đồ bỏ đi, mồm miệng toàn phun phân, cút xéo cho lão nương!”

Ta nhìn nàng mắng chửi té tát, cầm d.a.o vung vẩy, không hề sợ hãi, nhón chân nhặt từng đồng trên thớt mà Thôi Đào Hoa để lại, cất vào túi vải.

“Ai cho ngươi nhặt tiền bẩn của con đĩ thối tha kia, lấy ra trả lại cho ả ta, thịt này không bán cho loại hạ lưu! Lần sau con nào dám động ý đồ xấu xa, lão nương sẽ chặt ả ta cho chó ăn!”

Những lời mắng chửi người của nàng không hề thay đổi.

Đồng thời quay đầu trừng mắt nhìn ta, ta vội vàng đổ mấy đồng tiền kia ra, chạy tới giật lấy miếng thịt trong tay Thôi Đào Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-nuong-ta-la-do-te-mo-lon/chuong-4.html.]

Thôi Đào Hoa không ngờ Giang đại tẩu lại mắng chửi người khác như vậy, có chút xấu hổ lại có chút hối hận.

Cả cái chợ này, chỉ có thịt ở đây là không thiếu cân thiếu lạng. Chọc giận nàng, sau này muốn mua thịt ngon ở đâu nữa?

“Bà chằn đúng là bà chằn, hung dữ muốn chết! Đứa nhỏ này cũng không phải từ bụng bà ta chui ra, nuôi lớn cũng chẳng cùng chung một lòng, đến già vẫn là số mệnh cô độc!”

Thôi Đào Hoa đi khắp nơi nói xấu, các bà cô trong chợ nhìn thấy ả ta như nhìn thấy ruồi nhặng, lười phản ứng.

Chỉ có mấy tên đàn ông độc thân, bu lại trước mặt ả ta cùng nhau mắng Giang đại trùng là bà chằn.

Cũng không ngờ cái miệng của Thôi Đào Hoa, lại linh nghiệm như miệng quạ đen.

Không bao lâu, có người từ huyện thành đến.

Là một bà mối, bà ta tìm đến, đánh giá ta từ trên xuống dưới có vẻ rất hài lòng, sau đó muốn dẫn ta đi.

Bà ta nói cha ta đã bán ta cho bà ta, đổi lấy mười lăm lượng bạc.

Bóng dáng cao lớn của Giang đại tẩu chắn trước mặt ta.

Dần dần, xung quanh quầy thịt đông nghịt người.

Bà mối liếc nhìn Giang đại tẩu, thong thả lấy ra một tờ giấy bán thân, lắc lư trước mặt nàng, lại lắc lư trước mặt mọi người.

“Giấy trắng mực đen rõ ràng, phía trên là dấu vân tay của cha đứa nhỏ, các ngươi ai cũng không cản được.”

Vị thư sinh viết thư thuê bên cạnh chợ, chen vào đám đông, tiến lên xem tờ giấy bán thân, nói một tiếng là thật không sai.

Bà mối nói cha nương ta muốn sống ở huyện thành, trong tay túng thiếu nên bán ta đi.

Mọi người nhìn ta với ánh mắt thương cảm, vất vả lắm mới được ăn cơm nóng, lại bị chính cha nương ruột bán đi.

 

Loading...