Đại Boss Muốn Câu Dẫn Tôi - Chương 11-13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:17:22
Lượt xem: 680

11

 

Hành động của Chu Quyết thật sự rất kỳ quái. Trong nháy mắt, giống như biến thành một người khác.

Ăn cơm xong, trở về nhà. Hôm nay Kỳ Trác im lặng một cách bất thường, im lặng đến mức kỳ quái.

Tôi vừa ngáp vừa lên lầu, chúc ngủ ngon Kỳ Trác. Hắn thản nhiên nói một câu: “Du Du, em sẽ rời xa anh sao?”

Căn phòng mờ tối, tôi không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi lại cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu. Như thể cuộc trò chuyện như vậy đã từng xảy ra ở đâu đó.

Tôi mỉm cười: “Anh Kỳ Trác, anh đang nghĩ gì vậy, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Giọng hắn rất nhỏ: “Ngủ ngon, Du Du.”

【Đồ lừa đảo.】

【Lần này tôi sẽ không bị lừa nữa.】

【Đừng hòng rời xa tôi.】

Tôi có chút kỳ quái, đã đến lúc phải đi điều tra bí mật của Kỳ Trác rồi. Trở về phòng, nhìn ly sữa nóng trên bàn, tôi chìm vào trầm tư.

Từ ngày đầu tiên đến nhà họ Kỳ, ngày nào Kỳ Trác cũng đặt một ly sữa nóng trên đầu giường tôi.

Do dự một lát, tôi vẫn đặt ly sữa xuống.

Tại sao nam chính Chu Quyết lại đột nhiên nói: “Đừng uống thứ gì không nên uống.”

Gần đây hệ thống cũng không liên lạc được, đoán chừng lại bị hỏng hóc, dù sao trước đây cũng từng xuất hiện tình huống như vậy.

Phải tăng tốc tiến độ nhiệm vụ rồi.

 

12

 

Cơ hội đến rất nhanh, Kỳ Trác với tư cách là học sinh giỏi xuất sắc và là Hội trưởng Hội học sinh, phải đến tỉnh khác tham gia hoạt động hai ngày một đêm. Tôi nhét thêm vài chiếc bánh mì tự làm vào balo của Kỳ Trác.

Hắn mỉm cười nói mình không thể ăn hết nhiều như vậy.

Trong lòng lại nghĩ: 【Du Du, quả nhiên là đau lòng vì tôi.】

【Tôi phải giấu đi, không được chia cho bọn họ.】

Tôi vẫn nhịn không được dặn dò một câu: “Nhiều quá, sẽ hỏng, có thể chia cho các bạn học khác.”

Hắn rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi, do chính tay Du Du làm, anh nhất định sẽ chia cho bọn họ.”

【Hừ, bọn họ cũng xứng sao, đều là của tôi, tất cả đều là của tôi!】

Tên nhóc con!

Tối hôm Kỳ Trác rời đi, tôi lẻn vào phòng hắn. Dựa theo trí nhớ về nơi đã từng chú ý đến lần trước, cộng thêm sự giúp đỡ của vô số kinh nghiệm xuyên sách, tôi đã tìm thấy thành công.

Công tắc mật thất, đúng như tôi dự đoán. Đây là một căn phòng. Trên tường dán rất nhiều ảnh của tôi.

Ảnh chụp lúc nhỏ cũng có rất nhiều, rõ ràng lúc tôi xuyên đến đây không hề có ký ức lúc nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-boss-muon-cau-dan-toi/chuong-11-13.html.]

Nhưng những bức ảnh này, lại mang đến cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Đặc biệt là một bức tranh thu hút sự chú ý của tôi, đó là bức tranh tôi thích vẽ nhất, là ký hiệu độc nhất vô nhị của tôi.

Cảm thấy đầu óc nặng trĩu, một số hình ảnh như phim hoạt hình hiện lên.

Tôi là người của thế giới này sao? Tại sao lại quen thuộc với tuổi thơ của nguyên chủ như vậy.

Trong khoảnh khắc ý thức mơ hồ, hệ thống im hơi lặng tiếng bấy lâu bỗng nhiên phát ra cảnh báo.

“Ký chủ, chạy mau!”

 

13

 

Đã muộn, đèn trong mật thất đột nhiên sáng lên. Khóe miệng Kỳ Trác vẫn giữ nụ cười mê người. Đôi mắt sâu thẳm như đáy vực nhuốm một tầng u ám.

“Du Du, em vẫn hư như vậy. Tại sao cứ phải đến đây? Đây là căn phòng anh chuẩn bị cho em, em có thích không, như vậy, em sẽ không thể rời xa anh nữa.”

Hệ thống đã cảnh báo nguy hiểm, hiển nhiên Kỳ Trác trước mặt đã mất kiểm soát. Trên tay hắn cầm một điếu t.h.u.ố.c lá dài, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nhợt nhạt, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo khác thường, thấy tôi không nói gì.

【Dọa cô ấy sợ rồi sao, rõ ràng là cô ấy đang bắt nạt tôi.】

【Cô ấy là đồ lừa đảo.】

Tôi nhận ra, Kỳ Trác rất giỏi tự thôi miên bản thân. Tôi cúi đầu không nói, nước mắt rơi xuống đất, cũng rơi vào lòng Kỳ Trác.

【Sao lại khóc, có phải là tôi quá hung dữ rồi không?】

【Ngày thường nâng niu như vậy, cũng chưa từng mắng cô ấy.】

【Muốn ôm cô ấy vào lòng, lau nước mắt cho cô ấy.】

【Đau lòng quá.】

【Nếu cô ấy đến gần tôi, tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô ấy.】

Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn, sau đó đi tới, hung dữ nói: “Giải thích đi!”

Kỳ Trác lập tức ném điếu thuốc trong tay, xoa xoa mi tâm, kéo tôi vào lòng.

Im lặng một hồi lâu, sự lạnh lùng trên người hắn dần dần tan biến, ngón tay vuốt ve eo tôi, vùi đầu vào vai tôi, giống như một chú cún con bị ủy khuất: “Là em lừa anh trước. Em quên anh rồi sao, Du Du.”

Ký ức ùa về trong chớp mắt.

Lúc nhỏ tôi đã từng ở chung với Kỳ Trác một khoảng thời gian, hình như là tôi - người đang chiếm giữ cơ thể của nguyên chủ.

Hệ thống vì đưa tôi xuyên nhầm thời gian nên tạm thời không thể rời đi. Tôi và Kỳ Trác lúc nhỏ đã trở thành bạn tốt của nhau.

Hắn lúc nhỏ sống khép kín, cố chấp, không biết che giấu bản thân, tôi trở thành người bạn duy nhất của hắn. Cũng trở thành người duy nhất có thể bước vào lòng hắn.

Thấy Kỳ Trác lúc nhỏ đẹp trai, tôi đã không ít lần chiếm tiện nghi của cậu bé, còn hứa sẽ gả cho hắn. Cuối cùng, sau khi hệ thống sửa chữa xong, tôi liền vỗ m.ô.n.g rời khỏi cơ thể nguyên chủ, trong truyện, nguyên chủ cũng vừa lúc chuyển nhà.

Không ngờ, nhiều năm sau gặp lại, Kỳ Trác lại có thể nhận ra đó không phải là “tôi”.

Có lẽ vì không tìm thấy tôi, hắn không còn lưu luyến gì với thế giới này, cố chấp muốn hủy diệt tất cả, mới xuất hiện kết cục sụp đổ không ngờ tới trong truyện.

Có lẽ hệ thống đã nhận ra, muốn hóa giải chuông thì phải tìm người buộc chuông, cho nên đã đưa tôi trở về, ngăn cản hắn.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...