Đã Bỏ Lỡ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:04:09
Lượt xem: 40

7.

Ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành. 

Tôi đi bên cạnh Lâu Tây Lâm, mệt đến mức không thở nổi nữa: "Ông xã, anh có thể đi chậm một chút được không?"

Từ lúc xuống xe đến giờ, Lâu Tây Lâm vẫn bước đi rất vội vàng. Vì muốn đổi kịp anh ta nên tôi chỉ có thể chạy theo. 

Giọng nói của Lâu Tây Lâm vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Sao cô lại chậm chạp thế? Nếu không đuổi kịp thì đừng đi cùng nữa!"

Anh ta nói xong liền nhanh chóng đi tiếp, không hề có ý định chờ tôi. 

Tôi cắn răng đuổi theo. 

Ngày trước khi bước vào phòng bệnh, Lâu Tây Lâm bị bác sĩ gọi lại, nói rằng có một số việc muốn nói với anh ta. 

Một mình tôi vào phòng bệnh trước. 

Vừa mới đến cửa phòng bệnh tôi đã thấy được một cảnh khiến mình khiếp sợ!

Lê Thiên Kiều đang dùng sức đá người bố đang nằm trên giường bệnh! 

Thậm chí, còn chưa hết giận, cô ta còn nhéo  thật mạnh vào những phần đã được che phủ quần áo trên người bố nhiều lần! 

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi mở cửa phòng bệnh ra mà không kịp suy nghĩ: "Chị đang làm gì thế?"

Lê Thiên Kiều giật mình, hoảng sợ quay người lại. 

Nhưng khi chị ta nhìn thấy tôi là người duy nhất đứng ở cửa phòng bệnh, nét mặt chị ta lập tức giãn ra. 

Chị ta khiêu khích nhìn tôi: "Mày không thấy tao đang làm gì sao?"

Tôi nhìn bố tôi đang nằm trên giường bệnh, đồng thời ông ấy cũng nhìn thấy tôi. 

Ông ấy đã gầy như que củi, vẻ mặt bàng hoàng, há hốc mồm như muốn nói gì đó. Nhưng bởi vì bị nhiễm khuẩn phổi và bị đột quỵ, ông ấy không thể nào nói chuyện được, thậm chí ngay cả sức giơ ngón tay cũng không có. 

Ngoại trừ việc có ý thức thì ông ấy chẳng khác người thực vật là bao. 

Tuy bố đối xử với tôi không tốt nhưng tốt xấu gì ông ấy cũng là bố ruột của tôi, tôi tiến lên lo lắng nhìn ông ấy: "Bố ơi, bố có khỏe không?”

 

Miệng bố vẫn mở rộng nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô. 

Lê Thiên Kiều nhìn xung quanh, vẻ mặt khinh thường: "Lê La, ở đây cũng đâu có người nào khác, mày giả vờ cha con tính sau nghĩa nặng làm gì? Ông ta đâu đối xử tốt với mày chút nào!"

Tôi phẫn nộ nhìn cô: "Lê Thiên Kiều! Dù ông ấy không phải cha ruột của chị nhưng ông ấy đối xử với chị tốt thế nào, tự chị cũng hiểu rõ ràng! Chị không nên đối xử với ông ấy như vậy!"

Lê Thiên Kiều cười duyên: "Tao đối xử với ông ta thế nào? Tao chỉ đạp ông ta mấy cái, véo ông ta mấy cái. Mày lo lắng làm cái gì?"

Tôi cảm thấy cô ta điên thật rồi: "Lê Thiên Kiều! Chị điên thật rồi!"

Lê Thiên Kiều đi tới trước mặt tôi, nhìn thấy sự thù hận trong ánh mắt của bố, lập tức mỉa mai: "Ông mà cũng dám dùng ánh mắt mày để nhìn tôi sao? Ông hận tôi sao? Tiếc quá, bây giờ đến nói ông cũng không thể nói được!"

"Lê Thiên Kiều!" Tôi không thể chịu đựng được nữa, giơ tay lên muốn tặng cô ta một cái tát! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/da-bo-lo/chuong-7.html.]

Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lâu Tây Lâm đã trở lại! 

Tôi giật mình, cái bát kia còn chưa kịp đánh xuống. 

Sau đó, Lâu Tây Lâm xông lên phía trước giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, hung dữ đẩy tôi về phía xe trị liệu bên cạnh! 

Thắt lưng của tôi đụng trúng vào xe trị liệu, đau đến mức ngồi bẹp xuống đất. 

Nhưng tôi chỉ thấy Lâu Tây Lâm nhìn về phía Lâm Thiên Kiều, đau lòng hỏi chị ta: "Kiều Kiều, Em không sao chứ?"

Lập tức đôi mắt Lê Thiên Kiều ngập tràn nước, giọng nói như chứa đầy tủi thân: "Em không sao."

Lâu Tây Lâm vì bảo vệ cô ta mà nhìn tôi chán ghét: "Lê La, cô điên rồi à? Cô Định đánh chị gái mình à?"

"Em không..." Tôi cố nhịn cơn đau ở thắt lưng, "Chị ấy đánh bố, còn nhục mẹ bố nữa, bị em nhìn thấy. Em chỉ muốn..."

"Em gái!" Lê Thiên Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, cắt đứt lời nói của tôi: "Sao em có thể bôi nhọ chị như thế?"

Chị ta đỏ mắt, khóc lóc: "Rõ ràng là chị mới bước từ bên ngoài vào đã thấy em đang động tay động chân với bố, còn nhéo bố nữa! Chị chỉ muốn giữ em lại mà em lại muốn đánh chị. Tại sao em có thể lật mặt nói người đó là chị được?"

"Chị biết trước nay bố đối xử với em không tốt, nhưng tốt xấu gì ông ấy cũng là bố ruột của em. Sao em có thể đối xử với ông ấy như vậy?"

Lê Thiên Kiều khóc lóc vô cùng đau lòng, thoạt nhìn vô cùng vô tội nhưng miệng chị ta lại đang nói những lời giả dối!

Chị ấy mang tất cả những lời nói chị ấy nói với tôi trả lại hết cho tôi! 

Tôi muốn phản bác: "Em không có! Rõ ràng là chị..."

"Đủ rồi, Lê La!" Lâu Tây Lâm cắt ngang lời tôi, "Tôi không ngờ cô lại có tâm địa rắn rết như thế!"

"Ông ấy chính là ba ruột của cô đấy!"

Tôi đau lòng nhìn Lâu Tây Lâm, khổ sợ lắc đầu: "Ông xã, anh phải tin em! Thật sự em không làm như thế! Là Lê Thiên kiều chị ấy..."

"Câm miệng!" Lâu Tây Lâm nhìn tôi đầy thù hận: "Chuyện đã tới nước này rồi, chính mắt tôi nhìn thấy mà cô còn muốn bôi nhọ Kiều Kiều sao? Cô ấy là chị của cô đấy, không phải kẻ thù của cô!"

"Tôi bị mù rồi mới kết hôn với cô!"

Tôi khiếp sợ nhìn Lâu Tây Lâm, trong lòng hoảng hốt. 

Tôi không nhịn được đưa tay túm lấy ống quần anh ấy: "Không! Ông xã, em thật sự không có làm chuyện này! Anh phải tin em!"

Nhưng tất cả những gì tôi nhận được là Lâu Tây Lâm mạnh mẽ rút chân lại và nói với tôi: "Cô làm tôi cảm thấy thật ghê tởm! Cút đi!"

Ánh mắt anh ấy cứ như đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn, là bụi đất hèn mọn, là thứ mà nói thêm một câu nữa thôi cũng khiến anh ấy cảm thấy ghê tởm. 

Lòng tôi đau như d.a.o cắt lại phát hiện ra mình không thể khóc được. 

Tôi biết rồi. 

Tôi nên biết từ lâu. 

Trên đời này không có ai yêu thương tôi! 

Tôi vĩnh viễn là người bị ghét bỏ. 

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...