Đã Bỏ Lỡ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:44:44
Lượt xem: 10

5.

Với nụ cười rạng rỡ trên môi, tôi vội vàng mở cửa bước vào nhà.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ, tôi đã chuẩn bị cho mẹ một món quà rất đặc biệt, muốn đưa cho bà ấy ngay lập tức, tặng bà ấy một niềm vui bất ngờ. 

Mẹ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, tôi lập tức chạy về phía bà ấy: "Mẹ ơi, mẹ xem con tặng..."

Chát!

Tôi còn chưa kịp nói xong, mẹ đã đột ngột đứng lên, xoay người cho tôi một cái tát! 

Món quà trên tay tôi cũng vì thế mà bay đi, rơi xuống đất, phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn! 

Lập tức trên mặt tôi hiện rõ dấu của một bàn tay. Tôi kinh ngạc nhìn miệng: "Mẹ ơi..."

"Mày đúng là đồ vô ơn!" Cả người mẹ tức giận đến phát run, "Tao đối xử với mày chưa đủ tốt hay sao? Tao đón mày khỏi nơi nông thôn rác rưởi đó, cho mày ăn cho mày ở! Vậy mà mày lại dám làm như vậy với tao!"

"Mẹ ơi, Mẹ đang nói gì thế? Con không hiểu." Tôi ôm mặt đầy nghi hoặc. 

"Được lắm. Mai con dám giả vờ vô tội với tao phải không!" Mẹ chỉ tay vào mặt tôi, tức giận bật cười. 

Bà ấy xoay người lấy một chiếc vòng cổ rất sang trọng: "Nhìn rõ chưa? Có thấy nó quen không?"

Nhìn thấy chiếc vòng cổ đó, ánh mắt tôi sáng ngời: "Mẹ ơi, mẹ tìm thấy vòng cổ rồi sao?"

Hai ngày trước, mẹ nói rằng bà ấy không tìm thấy một chiếc vòng cổ quý hiếm trị giá cả ngàn vạn, kiểm tra khắp nơi rồi cũng không thấy. 

Bà ấy nôn nóng đến mức suýt bật khóc, gửi hình ảnh của vòng cổ cho tất cả mọi người trong gia đình, bao gồm cả bảo mẫu để bọn họ nếu nhìn thấy chiếc vòng cổ này thì trả lại. 

Không ngờ là mẹ đã tìm thấy rồi! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/da-bo-lo/chuong-5.html.]

Tôi thật lòng vui cho mẹ. 

Những câu nói tiếp theo của bà ấy lại ném tôi vào vực sâu vạn trượng: "Lê La, mày còn muốn giả vờ đúng không? Vòng cổ này là lúc bảo mẫu dọn phòng đã tìm thấy ở trên giường mày!"

"Cái, cái gì?" Tôi trợn mắt, liên tục lắc đầu: "Không, không thể nào? Con chưa từng thấy chiếc vòng cổ này! Sao nó có thể ở trên giường của con được?"

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mẹ lại tức giận như thế. 

Bà ấy nghi ngờ rằng tôi đã ăn trộm chiếc vòng cổ này. 

Lê Thiên Kiều ở bên cạnh khổ sở nhìn tôi: "Em gái à, chị biết bởi vì lần trước bố tặng chị một chiếc vòng cổ đã khiến em luôn canh cánh ở trong lòng. Nhưng nếu như vậy thì đã sao, em cũng không thể ăn trộm vòng cổ của mẹ được!"

"Chị nói cái gì thế? Em không có lấy!" Tôi nhìn mẹ cầu xin, "Mẹ ơi, mẹ phải tin tưởng con, con không hề ăn trộm trước vòng cổ này!"

Nhưng mẹ chỉ trả lời tôi một chữ: "Cút!"

Thậm chí bà ấy còn thấy mắng tôi như thế là chưa đủ, dùng giày cao gót đạp tôi một cái! 

Tôi lập tức té ngã, lòng bàn tay đ.â.m vào món quà bằng thủy tinh vừa mới bị vỡ nát, m.á.u tươi chảy khắp nơi. 

Mẹ quay người đi lên lầu, Lê Thiên Kiều không lập tức đuổi theo mà còn đi tới trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống. 

Dùng giọng nói chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe được: "Mày có thấy rất kỳ quái không, tại sao vòng cổ của mẹ lại xuất hiện trên giường của mày? Bởi vì tao để đó. Nhưng dù tao nói cho mày biết thì mày có thể làm được gì đây? Không ai tin mày cả."

Tôi khiếp sợ nhìn chị ta, quên mất cả đau đớn trong lòng bàn tay: "Tại sao?"

Trên mặt chị ta xuất hiện một nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt còn ác độc hơn cả phù thủy: "Bởi vì tao muốn mẹ hoàn toàn căm ghét mày! Chỉ có như thế thì tao mới là cô con gái tốt nhất trong lòng mẹ! Mẹ sẽ chỉ yêu thương tao thôi!"

"Lê La, mày vĩnh viễn chỉ là hòn đá lót đường dưới chân tao, vĩnh viễn không thể vượt qua tao!"

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...