Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU RỖI EM, CỨU RỖI ANH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:56:58
Lượt xem: 4,208

4.

Tôi đột nhiên lo lắng, không biết có nói sai gì không?

 

Đại ca không cười nữa, nghiêm túc trả lời: "Tiêu Khải. Nhưng em không được gọi thế như thế, không có tôn ti trật tự, gọi anh là anh đi."

 

"Ồ ồ." Tôi thở phào, ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Ting tonggg." Chuông cửa reo.

 

Tiêu Khải đứng dậy đi mở cửa, rồi mang mấy túi đồ vào.

 

Anh ném cho tôi một túi đồ: "Quần áo của em."

 

Tôi mở ra xem, toàn là váy hồng xinh xắn, rất đẹp.

 

Tôi ôm quần áo, mỉm cười với anh, anh vừa ăn vừa lườm tôi: "Cười ngớ ngẩn cái gì đấy?"

 

"Cảm ơn anh." Tôi nói nhỏ, "Em chưa bao giờ mặc váy đẹp thế này."

 

Tay Tiêu Khải dừng lại một chút.

 

"Chắc chắn bố em sẽ trả tiền cho anh, anh cứ yên tâm nhé." Tôi đảm bảo.

 

Anh chỉ vào bàn: "Ăn cơm đi, trẻ con không cần lo chuyện người lớn."

 

"Dạ." Tôi gật đầu.

 

Sau bữa tối, tôi chủ động dọn bàn, điện thoại của Tiêu Khải vang lên không ngừng.

 

Dọn dẹp xong cũng mới đến tám giờ, nên tôi lấy bài tập ra làm.

 

Làm bài ở đây liệu có ảnh hưởng đến công việc của anh không nhỉ?

 

"Em làm gì đó?" Anh ta đột nhiên cúp điện thoại, ngạc nhiên nhìn tôi.

 

"Em, em muốn làm bài tập hè, em ngồi đâu làm được ạ?"

 

Anh thở dài, dẫn tôi vào phòng, bật đèn lên, anh sững lại một chút, nhớ ra trong phòng chỉ có một cái giường.

 

"Thôi được rồi, ngồi tạm ở phòng khách đi."

 

"Dạ."

 

Tôi gục xuống bàn làm bài tập, anh vẫn ngồi đó gọi điện thoại. 

 

Một lúc sau, anh đột nhiên bước đến, gõ gõ bàn: "Làm gì đó, đầu bút ăn ngon lắm à?"

 

Tôi rụt cổ.

 

"Bài này em không biết làm."

 

"Bài nào?" Anh hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, lật qua bài tập của tôi, không nhịn được mà nói: "Đặt X mà cũng không biết à?"

 

Tôi gật đầu: "Biết, đặt cái nào là X?"

 

Anh xoa trán, lẩm bẩm: "Đần thế không biết."

 

Nói xong, anh lấy giấy nháp viết phương trình, giải thích cho tôi một lượt, còn dễ hiểu hơn cả thầy giáo của tôi.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Tôi hiểu ngay lập tức.

 

"Anh giỏi thật." Tôi thật lòng khen ngợi.

 

Đột nhiên anh đưa tay về phía đầu tôi, tôi giật mình, vội ôm đầu, quỳ xuống: "Em sai rồi. Em sai rồi."

 

Một lúc sau, anh quát lên với tôi: "Em làm gì vậy?"

 

"Em, em, em tưởng anh muốn đ á n h em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-roi-em-cuu-roi-anh/chuong-2.html.]

 

Bố tôi thường đ á n h tôi như vậy. Tôi đã quen rồi, chỉ cần bố đưa tay ra là tôi lập tức ôm đầu quỳ xuống nhận lỗi, ông thấy tôi biết lỗi rồi thì sẽ nhẹ tay hơn một chút.

 

Tiêu Khải lại sững sờ, đá cái ghế, c h ử i: "Mẹ nó! Đợi tìm được Đậu Quân, phải đ á n h g ã y chân ông ta mới được."

 

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm vào bếp làm món trứng ốp, Tiêu Khải thấy tôi trong bếp thì gãi đầu bực bội: "Em phiền phức quá, ai bảo em nấu ăn?"

 

Tôi định nói thì phát hiện trên tay trái của anh có một vết thương lớn.

 

Tôi không dám nấu nữa, trốn vào phòng.

 

Đến chiều, người lắp đặt nội thất đến, lắp một đống đồ trong phòng, toàn là màu hồng, còn có cả Doraemon.

 

Hệt như phòng công chúa trong truyện cổ tích.

 

Cả ngày tôi ở trong phòng, xem chỗ này, chạm chỗ kia.

 

Nhà tôi rất nhỏ, chỉ có một phòng, bố ngủ trong phòng, tôi chỉ có thể ngủ bên ngoài phòng khách.

 

Tôi luôn mơ ước có một căn phòng riêng.

 

"Đại ca." Nghe thấy Tiêu Khải về tôi vội chạy ra ngoài.

 

Anh gật đầu với tôi: "Đói rồi sao?"

 

Tôi lắc đầu, chỉ vào tay trái của anh.

 

"Em tìm thấy dung dịch sát trùng trong ngăn kéo, anh có cần em bôi giúp anh không?" Tôi cẩn thận đưa dung dịch sát trùng qua.

 

Vết thương của anh có vẻ khá nghiêm trọng, nếu không sát trùng có thể sẽ bị viêm.

 

Anh ta nhìn cái lọ nhỏ trong tay tôi rồi đưa tay ra trước mặt tôi: "Nhanh lên, tôi còn có việc."

 

"Nhanh thôi." Tôi vừa bôi dung dịch sát trùng vừa thổi nhẹ, để anh cảm thấy dịu hơn, như vậy sẽ đỡ đau hơn chút.

 

"Này nhóc con." Anh ho khẽ, "Hôm nay có bài nào không làm được không?"

 

5.

Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.

 

Trong giấc mơ, tôi đột nhiên có một người anh trai.

 

Khi đói đến mức bụng dính vào lưng, anh trai sẽ biến ra một chiếc bánh mì siêu ngon.

 

Khi không biết làm bài tập, anh trai sẽ cốc nhẹ vào mũi tôi, m ắ n g tôi: "Đồ ngốc nhỏ." Rồi lại kiên nhẫn giảng bài cho tôi.

 

Khi bố đ á n h tôi, anh trai sẽ nắm lấy tay bố, m ắ n g ông ấy.

 

Anh trai còn đưa tôi đến công viên giải trí chơi, mua cho tôi cây kem mà tôi luôn ao ước nhưng chưa bao giờ được ăn.

 

Chơi ở công viên giải trí rất vui, tôi đội chiếc băng đô tai chuột Mickey, còn nài nỉ bắt anh trai đội một cái giống y hệt như vậy nữa.

 

Anh trai tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng tôi lại cười không ngừng.

 

Trên đường về nhà, anh trai cẩn thận bảo vệ tôi, cười hỏi: "Tiểu Đậu Đậu, em có vui không?"

 

Tôi gật đầu như giã tỏi, cười nói: "Anh trai tốt nhất."

 

Tôi vui vẻ tỉnh lại từ giấc mơ.

 

Xung quanh tối đen như mực, tôi ngồi dậy, mở cửa trong trạng thái mơ mơ màng màng.

 

Phòng khách hơi tối, nhưng có một người đang ngồi trên ghế sofa, hình như đang chơi điện thoại.

 

Tôi dụi mắt, lên tiếng theo phản xạ: "Anh ơi?"

 

Theo ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, Tiêu Khải quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi.

 

Loading...