Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU RỖI EM, CỨU RỖI ANH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:56:14
Lượt xem: 5,102

Bố tôi vì để trả nợ nên đã đem tôi bán cho băng đảng xã hội đen.

 

Ngày kiểm tra hàng, đại ca nhìn thấy tôi, nhíu mày: "Đệch, gầy quá, còn phải bồi bổ thêm nữa."

 

Tôi sợ đến mức khóc òa lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, cầu xin: "Em không ngon đâu, anh có thể đừng ăn em không?"

 

Sau đó bố tôi mang tiền đến chuộc tôi về.

 

Đại ca xoa đầu tôi: "Tiền thì không cần nữa, người là của tôi."

 

1.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè năm lớp sáu, tôi tìm thấy bố ở một sòng bạc.

 

Ông nghiêng đầu nhìn tôi tôi: "Đợi bố thắng lớn, sẽ dẫn con đi du lịch vòng quanh thế giới."

 

Lời của ông mà đáng tin được thì lợn nái cũng leo cây được.

 

Vì vậy khi một đám đàn ông cơ bắp xăm trổ xông vào, tôi bình tĩnh trốn vào tủ quần áo.

 

Bố tôi bị đánh một trận, nhưng vẫn muốn tiếp tục: "Người anh em, cho tôi mượn thêm chút nữa đi, tôi còn có thể lật ngược tình thế."

 

Qua khe hở của tủ quần áo, tôi nhìn thấy đại ca dẫn đầu.

 

Anh khoảng hai mươi tuổi, mặc áo khoác bóng chày, mồm ngậm một điếu t h u ố c, liếc xéo bố tôi.

 

Hừm, đẹp trai quá, giống như nam chính trong anime ấy.

 

Đại ca thờ ơ hỏi: "Cũng không phải là không thể, nhưng phải có cái gì đó để thế chấp."

 

Tôi run rẩy.

 

Một dự cảm xấu ùa đến.

 

Bố tôi không nghĩ ngợi, ông lập tức lôi tôi từ trong tủ ra, đưa cho đại ca: "Dùng con gái tôi để thế chấp, nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không ăn nhiều."

 

Tôi trừng mắt nhìn bố.

 

Nhà người ta chỉ có con báo bố, còn nhà tôi thì lại là bố báo con gái.

 

Đại ca lướt qua tôi một lượt, nhíu mày chê bai.

 

"Đệch, gầy quá, còn phải bồi bổ thêm nữa."

 

Trong đầu tôi liền hiện ra cảnh tượng đáng sợ.

 

Tôi òa khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y đại ca, nức nở cầu xin: "Em không ngon đâu, anh có thể đừng ăn em được không?"

 

2.

Những tên côn đồ cười ha hả.

 

Đại ca cũng nhếch mép cười, sau đó vỗ vỗ đầu tôi.

 

"Biết rồi, đợi lớn thêm chút rồi ăn."

 

Tôi khóc càng thảm hơn.

 

Cuối cùng tôi vẫn bị đưa lên xe.

 

Suốt dọc đường, đại ca chỉ chăm chú nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lấy ra một điếu t h u ố c, liếc nhìn tôi bên cạnh rồi lại cất điếu thuốc vào trong.

 

Bụng tôi kêu rột rột, tôi sợ hãi vội vàng ôm bụng.

 

"Đói rồi à?" Đại ca hỏi tôi.

 

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.

 

Anh ném cho tôi một cái bánh mì, ý bảo tôi ăn đi.

 

Tôi rất đói, nhưng tôi không dám ăn, bởi vì nếu mọc nhiều thịt quá, anh sẽ thấy tôi ngon lành, rồi ăn tôi mất.

 

Mấy ngày trước tôi vừa xem một bộ truyện tranh, trong đó nam chính cũng như vậy.

 

"Đại ca, bố con bé này không nói đạo lý như vậy, mang nó về cũng không u y h i ế p được ông ta đâu."

 

Đàn em ngồi ghế trước nói xong, quay lại liếc tôi bằng ánh mắt chán ghét.

 

"Tôi làm việc cần cậu dạy à?" Đại ca giơ tay bẻ khớp ngón tay.

 

Đàn em rụt người lại.

 

Tôi sợ ngây người, đờ đẫn không biết nên phản ứng thế nào.

 

"Ăn đi." Anh nhìn tôi.

 

Tôi ngoan ngoãn xé bánh mì, vừa khóc nức nở vừa ăn, ăn đến nỗi bị nghẹn luôn.

 

Anh thở dài, vặn mở một chai nước đưa qua cho tôi.

 

"Uống đi!"

 

"Đúng là mang tổ tông về nhà mà." Đại ca xoa trán, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.

 

3.

Năm phút sau, xe dừng trước một dãy biệt thự ở ngoại ô.

 

Ngoài xe, hai tên đàn em xăm trổ đứng canh cổng, đồng thanh cúi đầu gọi: "Đại ca!"

 

Tôi giật mình, co ro trong xe không dám xuống.

 

"Ồn cái gì mà ồn, nói nhỏ thôi." Đại ca đá cho người kia một cước, quay đầu lại nói với tôi, "Xuống xe đi."

 

"Đại ca, sao nay anh lại dịu dàng thế, chẳng phải anh nói là phải lớn tiếng mới đủ khí thế sao?" 

 

Hai tên đàn em chưa kịp nói hết thì trố mắt ra khi nhìn thấy tôi.

 

"Con bé này từ đâu ra vậy, học sinh tiểu học à."

 

Tôi không dám nhìn họ, ôm cặp sách theo sau đại ca.

 

"Cút cút cút!" 

 

Đại ca đẩy họ ra, chỉ vào hai tên xăm trổ, "Mặc áo dài tay vào."

 

"Nóng mà."

 

Đại ca liếc một cái, hai người lập tức chạy đi, lát sau đã thấy mặc áo dài tay.

 

Đại ca bảo tôi ngồi trên ghế sofa, anh đi gọi điện thoại.

 

Sofa rất mềm mại, tôi lập tức cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, phải véo đùi liên tục.

 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ngủ thiếp đi.

 

Trong giấc mơ, tôi nằm trên một đám mây mềm mại, xung quanh có hương thơm dễ chịu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-roi-em-cuu-roi-anh/chuong-1.html.]

Thật thoải mái!

 

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường.

 

Căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi chiếc giường.

 

Buổi sáng chưa ăn gì, giữa trưa chỉ ăn một chiếc bánh mì, giờ thì đói lắm rồi.

 

Mở cửa phòng ra thì thấy đại ca đang cầm điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Bốn mắt chạm nhau, đại ca liền tắt điện thoại, tôi vội chạy vào phòng, nhìn anh qua khe cửa.

 

"Nhóc con, ra đây!"

 

Tôi đứng ở cửa, không dám nhìn anh.

 

"Có đói bụng không?" Anh hỏi tôi.

 

Tôi liếc nhìn anh, thấy anh không giận, liền gật gật đầu.

 

Đại ca lại gọi điện thoại, đặt cho tôi một suất ăn.

 

"Đặt cho em một suất ăn rồi đấy, lát nữa sẽ có người mang đến." 

 

Đại ca dặn dò tôi trước khi đi, "Tôi sẽ quay lại sau."

 

Tôi gật đầu.

 

Không lâu sau, đồ ăn được giao đến.

 

Nhìn ba túi đồ ăn lớn, tôi nuốt nước miếng.

 

Mẹ tôi đã mất từ khi sinh tôi ra, từ đó bố tôi bắt đầu dấn thân vào cờ bạc.

 

Ngày bố nhận lương là ngày tôi vui vẻ nhất, bởi vì hôm đó tôi sẽ được ăn no.

 

Số tiền còn lại thì bố tôi đem đi đánh bạc, cuối cùng thua sạch sành sanh.

 

Tôi đặt đồ ăn lên bàn, sau đó ra ngoài tìm đại ca cùng ăn.

 

Bên ngoài tối đen, tôi tìm quanh một lượt, đột nhiên nghe thấy tiếng động phía sau nhà, thế là tôi rón rén đi tới.

 

Tôi sợ ngây người.

 

Dưới ánh sáng mờ mờ, có năm sáu người đang đ á n h nhau, đại ca một chọi bốn, giống hệt như trong anime.

 

Tôi sợ hãi há hốc miệng, đây chính là đấu tranh hắc đạo trong tiểu thuyết sao?

 

Thật, thật đáng sợ.

 

Tôi sợ đến nỗi không dám cử động, bên kia giải quyết xong xuôi, đại ca đột nhiên quay đầu nhìn tôi.

 

Tôi sợ đến mức ba chân bốn cẳng chạy đi.

 

Chạy được mười mấy bước, đột nhiên trẹo chân, tôi ngã nhào xuống đất.

 

Đầu gối đau quá nhưng tôi không dám khóc, muốn đứng dậy.

 

"Chạy gì mà chạy!" Đại ca nhanh chóng bước đến, nhìn xuống tôi, "Không phải bảo em đừng ra ngoài rồi sao?"

 

Tôi không dám động đậy.

 

"Vẫn chưa chịu đứng dậy à?" Giọng anh rất hung dữ.

 

"À, không phải..." Tôi lề mề mãi không đứng dậy được.

 

Anh lẩm bẩm nói tôi phiền phức, sau đó kéo tôi dậy, cau mày nhìn đầu gối trầy xước của tôi, lại c h ử i thêm một câu rồi xách tôi về nhà.

 

… Giống như xách một con gà con vậy.

 

Anh hỏi tôi: "Em chạy ra đây làm gì?"

 

"Em, em muốn gọi anh về ăn cơm." Tôi nói nhỏ.

 

Đại ca ngẩn ra, nhìn lên bàn, một lúc sau anh hỏi tôi: "Có mang theo quần áo không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Đại ca cầm điện thoại: "Mua cho tôi vài bộ quần áo." Ngừng một lúc, anh nhìn tôi: "Mặc cỡ nào?"

 

Mắt tôi đẫm lệ, nhỏ giọng trả lời: "Cỡ mét rưỡi."

 

"Nghe chưa?" Đại ca nói vào điện thoại rồi cúp máy.

 

Anh ngồi xuống ghế, ho nhẹ một tiếng: "Lại đây ăn cơm."

 

Tôi ngoan ngoãn đi qua, cúi đầu nhặt rau ăn.

 

Đột nhiên, một luồng không khí lạnh ập xuống.

 

Đại ca cau mày: "Không ăn thịt à, kén ăn thế?" 

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Anh gắp rất nhiều thịt cho tôi.

 

Lâu rồi tôi không được ăn thịt, muốn ăn nhưng không dám.

 

"Ăn đi!"

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu ăn cơm, chắc là vì ăn quá nhanh nên lại nôn ra hết.

 

Đại ca đặt đũa xuống bàn, gọi điện cho bố tôi.

 

"Bố em có mấy số điện thoại?"

 

"Một, một số."

 

Anh ném điện thoại lên bàn, xoa trán, nhịn một lúc lâu mới hỏi tôi: "Không thích ăn thịt, vậy em thích ăn cái gì?"

 

"Em thích ăn thịt, chỉ là lâu rồi không được ăn." Tôi vội giải thích.

 

Anh bực bội xoa đầu, gạt thịt ra khỏi bát tôi, cố gắng nhẫn nhịn, giọng nói cũng dịu đi nhiều.

 

"Muốn ăn gì thì ăn. Còn nữa, đừng có co co rụt rụt như thế, tôi không ă n t h ị t n g ư ờ i."

 

"Em biết rồi." Tôi gật đầu.

 

"Không ngốc lắm." Anh cười một cái, tiện miệng hỏi tôi, "Nhóc tên là gì?"

 

"Đậu Viên, biệt danh là Tiểu Đậu Tử."

 

Đại ca gật đầu tiếp tục ăn, tôi thì đang suy nghĩ xem có nên hỏi anh tên gì không, nếu không sẽ bất lịch sự nhỉ?

 

"Vậy, vậy anh tên gì?" Tôi hỏi anh.

 

Anh ngẩn ra, rồi cười ha hả.

 

Loading...