Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:33:14
Lượt xem: 513

Các hoàng tử đánh nhau, tranh giành một nữ nhân.

Thất hoàng tử vì muốn có được mỹ nhân, lại dám sỉ nhục mẹ ruột của huynh trưởng mình.

Ngũ hoàng tử không chịu nhường nhịn, không tiếc ra tay đánh đệ đệ!

Không lâu sau, A Dao đã trở thành tuyệt thế giai nhân tài sắc vẹn toàn trong miệng người dân kinh thành.

Đêm nay trăng sáng mờ nhạt, tuyệt thế giai nhân trong truyền thuyết lại đang thay thuốc cho vết thương của ta.

Dao Nương mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ gì.

"Sao vậy, lại không vui rồi à?" Ta xoa xoa vết bầm tím trên mặt, đau đến mức phải hít vào một hơi.

Dao Nương lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia chỉ có một vầng trăng non.

"Điện hạ." Giọng nàng hơi khàn. "Ta chỉ là cảm thấy... có chút sợ hãi.

“Mấy ngày nay có rất nhiều người đến nhà bái kiến, có người khuyên người g.i.ế.c ta, có người khuyên người đưa ta cho thất hoàng tử để tránh tai họa.”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Lúc đó ta trốn sau rèm, cả người run rẩy. Dù nghe thấy người từ chối, ta cũng không thể yên tâm. Ta biết mình bắt đầu sợ hãi... không phải ta không tin người, nhưng ta vẫn sợ. Bởi vì ta chẳng có gì cả, ta chỉ có thể dựa vào đánh cược. Nhưng chỉ dựa vào đánh cược, ta có thể đánh cược đến khi nào? Ban đầu chúng ta là cùng một loại người. Nhưng bây giờ, người và thất điện hạ chỉ cần một câu nói, là có thể quyết định ta thuộc về ai, là sống hay chết. Trong miệng người khác, ta chỉ là một món đồ đáng để tranh giành. Sau này, nếu người và thất điện hạ lại xảy ra xung đột, ta sẽ trở thành ngòi nổ của mọi tội lỗi. Cũng giống như thất điện hạ phạm lỗi, vậy cũng không phải lỗi của hắn, mà là lỗi của những thuộc hạ kia khiêu khích cốt nhục hoàng gia."    

Ta cụp mắt xuống, nhớ đến năm đó m.á.u trên đường Bắc Nhai bị dấu chân và bụi đất che lấp.

Mẫu phi, năm đó người cũng từng sợ hãi như vậy sao?

A Dao thu hồi ánh mắt, cẩn thận nắm tay ta, ngẩng đầu khẩn cầu: "Điện hạ, ta muốn đặt lên bàn cược những thứ thuộc về mình, ta muốn trở nên hữu dụng. Nếu lần sau lại gặp chuyện như vậy, ta muốn dựa vào lợi ích mà ta tạo ra cho người, để có thể an tâm thoải mái ngồi ở đây! Chứ không phải thấp thỏm lo âu, sợ rằng tình cảm bị những rắc rối này làm hao mòn hết."

Ta ngẩng đầu nhìn Từ Dao. "Vậy muội định làm thế nào để trở nên hữu dụng?"

Nàng suy nghĩ một chút, đứng dậy hành một lễ cung đình đúng chuẩn mực. "Nếu có thể, xin điện hạ cho thiếp vay một nghìn lượng bạc, mười mấy người hầu và một trang trại. Thiếp sẽ cố gắng hết sức, không để điện hạ thất vọng."

Ta đỡ nàng dậy, đồng ý với nàng.

Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên nàng tự xưng là thiếp thân trước mặt ta.

Sự trả thù của Sở gia đến rất nhanh.

Đầu tiên là người đánh xe ngựa của Định vương phủ cưỡng đoạt dân nữ, bị người nhà đến tận cửa kiện cáo.

Rồi lại có thiếp thất trong hậu viện ra ngoài mua trang sức, vô ý làm gãy cây trâm gia truyền của tiểu thư hầu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-8.html.]

Lão Lý quản kho bị bắt quả tang tham ô, hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói con trai bị người ta dụ dỗ vào sòng bạc, thật sự không còn cách nào khác.

Hôm nay một chuyện, ngày mai một chuyện, ta nhanh chóng mệt mỏi vì phải chạy đôn chạy đáo xử lý hết chuyện này đến chuyện khác.

Xử lý xong một nhóm người hầu hoặc là tâm địa bất chính hoặc là bị người hãm hại, nhóm người hầu tiếp theo lại xảy ra vấn đề mới.

A Dao tức giận: "Khi nào mới giải quyết xong vậy trời!"

Ta cười khổ: "Đương nhiên là không xong rồi, hôm nay trên phố đã có người bàn tán ta khắc vợ rồi đấy."

Dao Nương kinh hãi nhìn sang, ta gật đầu nói: "Đừng quên là 'ta' không chỉ mất thiếp thất một cách kỳ lạ, mà còn từng hai lần mất vợ."

Tuy chiêu này không đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t ta, nhưng ít nhất, sau này 'Chương Cảnh' muốn cưới một chính thê có gia thế hiển hách để trợ lực, e là khó rồi.

Nhưng điều mà ta và A Dao sợ nhất lại không phải chuyện này.

Tin tức này có nghĩa là, Sở gia đã phái người đến nơi Chương Cảnh thật sự mất mạng.

Tuy rằng chúng ta đã xóa dấu vết đủ sạch sẽ, nhưng ai có thể chắc chắn rằng Sở gia sẽ không tìm được manh mối gì?

Nếu thân phận nữ nhi của ta bị bại lộ, vậy thì tiêu đời rồi!

A Dao không khỏi hoảng hốt: "Vậy chúng ta phải làm sao? Với chút thế lực hiện tại của chúng ta, làm sao có thể đối phó được với Sở gia?"

Ta đột nhiên đứng dậy, bảo Dao Nương giúp ta mua một bó gai trên chợ về.

"Đối phó? Tại sao chúng ta phải đối phó với Sở gia?" Chạm trán trực tiếp với bọn họ, ta sẽ c.h.ế.t rất thảm.

Trước mặt Sở gia, điểm yếu của ta mới là vũ khí lợi hại thật sự để bảo vệ bản thân.

Hôm nay là ngày nghỉ, Sở gia có mở tiệc, nghe nói lão thất cũng đến đó.

Ta lấy bó gai A Dao mua về quấn lên người, mặc y phục thân vương theo đúng quy định, long trọng đi về phía Sở phủ.

 Cứ đi được vài bước, ta lại khóc lớn một trận, khóc lóc kể lể bản thân mình không phải người, đã khi dễ đệ đệ, bất kính với Sở gia, đáng đời gặp báo ứng.

Cứ như vậy, đến khi tới cửa Sở phủ, phía sau ta đã tụ tập một đám người vây xem náo nhiệt.

"Ngũ điện hạ!" Tổng quản Sở gia thấy ta khoác gai quỳ trước cửa, hồn vía lên mây: "Ngài, ngài đây là làm gì vậy!"

"Lão bá, xin hãy bẩm báo với Sở tướng một tiếng! Tiểu nhân Chương Cảnh——đến chịu tội rồi——!" Ta lớn tiếng nói.

 

Loading...