Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:32:23
Lượt xem: 644

Trước mặt mọi người sỉ nhục mẹ người khác, đây đã là mối thù lớn.

Nếu ta không có chút phản ứng nào, "Chương Cảnh" cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.

Thái tử nghiêng đầu nhìn sang, nhị hoàng tử và tam hoàng tử tiếp tục ăn uống nói chuyện, coi như không nghe thấy gì.

Ta ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, đồng thời sau khi chén rượu rơi xuống đất, nắm đ.ấ.m của ta cũng hung hăng đ.ấ.m vào mặt thất hoàng tử.

Thất hoàng tử ngẩn người ra một lúc, sau khi hoàn hồn thì nổi trận lôi đình, lật bàn xông thẳng tới.

Mấy người bạn đồng hành của lão thất thấy vậy, đều xúm vào đánh hội đồng ta.

Ta biết rõ mình thế đơn lực yếu, điều tối kỵ nhất là bị vây hãm, liền tung một cước vào bụng thất hoàng tử, cũng không ham chiến, cúi người chui qua dưới cánh tay bọn họ, vận khí bỏ chạy.

Ta vừa chạy vừa hô lớn: "Thất đệ! Ngươi dám sỉ nhục mẫu phi của ta! Mối thù hôm nay ta ghi nhớ rồi! Thằng nhãi ngươi lần sau đi qua cửa nhà ta thì cẩn thận đấy!"

Thất hoàng tử tức giận vô cùng, gào lên: "Bắt lấy hắn cho ta!"

Ta cắm đầu cắm cổ chạy đi còn bọn họ thì đuổi theo phía sau.

Chạy được một đoạn, tới dưới chân cầu thì bọn họ đuổi kịp ta, đè ta xuống đất.

Trước khi bị đè xuống đất, ta thấy có một chàng trai đứng trên cầu nhìn xuống chúng ta.

Người nọ không nó không rằng, không có bất kỳ hành động nào, chỉ đứng trên cầu nhìn xuống.

Ta tính toán trong lòng, thì ra là con cháu Sở gia năm xưa liên lạc với thương hội đường thủy để vây quét bọn buôn người, hình như tên là Sở Hiên.

Gặp được người thân, thất hoàng tử lập tức kêu lớn: "Biểu huynh! Ta có ý muốn kết giao với Chương Cảnh, ai ngờ tên tiểu tử này lại dám ra tay với ta! Đệ trong lòng không vui, muốn dạy dỗ hắn một trận. Mong biểu huynh đừng ngăn cản đệ!"

Ta trúng vài cú đấm, liều mạng giãy giụa, ngẩng đầu hô lên: "Rõ ràng đều là huynh trưởng của ngươi, tại sao thất đệ đối với ta hung ác như vậy, lại đối với người họ Sở này cung kính lễ phép? Thất đệ, ngươi phải nhớ kỹ, những người khác đều là người ngoài, ta và ngươi mới là huynh đệ ruột thịt!"

Nghe được lời này, thất hoàng tử giận tím mặt, phỉ nhổ: “Tên tiện chủng nhà ngươi, mẹ là nô tỳ, sao có thể so sánh với biểu huynh của ta? Còn dám vọng tưởng xưng huynh gọi đệ với ta! Biểu huynh ta xuất thân Miên Xuyên Sở thị, dòng họ huy hoàng mấy trăm năm, tổ tiên nhiều nhân vật kiệt xuất không đếm xuể! Ngươi chỉ là một tên nhà quê, còn dám lôi biểu huynh ta ra làm bia đỡ!"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy một người trầm giọng hỏi: "Hắn là tiện chủng, vậy trẫm là ai?"

Chỉ trong nháy mắt, thất hoàng tử vốn kiêu căng ngạo mạn liền biến sắc. "Phụ, phụ hoàng..."

Hắn lắp bắp cố gắng giải thích: "Nhi thần không có ý đó..."

"Không có ý đó, vậy là có ý gì?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Miên Xuyên Sở thị nhà ngươi huy hoàng mấy trăm năm. Con trai của ta, chính là tiện chủng, là nghịch tử sao? Hửm?"

Ông ta còn một câu chưa nói ra khỏi miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-7.html.]

Lão thất, rốt cuộc ngươi họ Chương, hay là họ Sở?

Thất hoàng tử bịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy sợ hãi, mồ hôi vã ra như tắm, nhất thời không nói nên lời.

Những người khác đã sớm quỳ rạp xuống đất, tiếng xin tha tội liên tiếp vang lên.

Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, hoàng đế quay đầu mắng ta một trận, nói ngũ hoàng tử không biết yêu thương huynh đệ, nhưng niệm tình hành động vì bảo vệ mẹ ruột, tình cảm đáng thương, nên phạt đóng cửa tự kiểm điểm bảy ngày.

Thượng thư tả thừa Sở Hiên mặc kệ thất hoàng tử khi dễ huynh trưởng mà không khuyên can, bị phạt nửa năm bổng lộc.

Thất hoàng tử bất hiếu bất kính, trên bất kính với mẹ kế, dưới vô lễ với huynh trưởng, bị cấm túc một tháng.

Thuộc hạ của thất hoàng tử lắm lời, khiêu khích cốt nhục hoàng gia, bị đánh hai mươi trượng.

Tất cả mọi người cúi đầu nhận phạt tạ ơn, tiễn hoàng đế giận dữ bỏ đi.

Sở Hiên đột nhiên nói: “Hôm nay thần mới biết rằng thì ra dưới chân cầu kia có một cái hốc, đứng bên cạnh hốc mà nói lớn tiếng, trong Hưng Trạch điện nơi bệ hạ thường nghị sự lại có thể nghe rõ ràng. Điện hạ nói xem, đây có phải là chuyện lạ không?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Thật sự có chuyện này sao?" Ta nhíu mày, "Chẳng trách hôm nay phụ hoàng đến đúng lúc như vậy."

"Đúng lúc?" Sở Hiên cười như không cười, "Quả thật là đúng lúc."

Ta giả vờ như không hiểu, bước qua hắn tiếp tục đi, hắn lại chậm rãi nói: "Thần có điều không hiểu, mong điện hạ giải thích. Cơ quan bí mật trong cung cấm như thế, thất điện hạ không biết, Sở thị cũng không biết. Vậy điện hạ biết bằng cách nào?"

Ta dừng bước. "Họ Sở kia, ngươi có ý gì?!"

"Điện hạ cảm thấy là có ý gì, vậy thì chính là có ý đó." Hắn cười tủm tỉm nói.

Ta mặt mày giận dữ, xoay người quát lớn: "Vậy ta muốn hỏi, rốt cuộc là ai nói đến trắc phi của bổn vương bên tai thất đệ? Lại là ai xúi giục thất đệ hôm nay gây sự với ta? Ta và thất đệ trở mặt, sau lưng là ai vui mừng nhất? Những chuyện này, Sở thị các ngươi đã điều tra rõ chưa? Mọi chuyện trên bữa tiệc, cái nào không phải nhằm vào ta? Được lắm, ta vừa bị thất đệ dẫn người đuổi đến chân cầu, ngươi liền vừa đúng lúc đi ngang qua, ta còn muốn hỏi có phải các ngươi đã thông đồng với nhau, sao lại trùng hợp như vậy! Không ngờ, ngươi lại quay sang chất vấn bổn vương, người bị hại!"

Ta hỏi ngược lại một câu, liền tiến tới một bước, ngón tay gần như muốn chọc vào mặt đối phương.

Sở Hiên bị ta bức đến mức luống cuống, nhíu mày nói: “Sao điện hạ lại phải đa nghi, Sở mỗ chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi."

Ta cười lạnh một tiếng: "Ý tứ chưa nói hết của ngươi, ai mà nghe không ra? Tâm tư trong đó, còn độc ác hơn thất đệ gấp trăm lần ngàn lần! Cho dù Sở thị nhà ngươi công lao lớn đến đâu, ta cũng không thể để mặc ngươi tùy tiện gán tội danh như vậy! Nếu ngươi còn hùng hổ doạ người, vậy chúng ta liền đến trước mặt phụ hoàng, nói rõ ràng mọi chuyện!"

Thấy vẻ giận dữ trên mặt ta không giống giả vờ, lúc này Sở Hiên mới cụp mắt xuống. "Như vậy." Hắn dừng một chút, chắp tay thi lễ: "Là Sở mỗ lỗ mãng, mong điện hạ thứ lỗi."

Ta không để ý đến hắn nữa, nhấc chân bỏ đi.

Phía sau mơ hồ truyền đến một câu nói. "Ván này là điện hạ thắng, Sở mỗ xin đợi ngày sau."

 

Loading...