Cướp vợ - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:07:56
Lượt xem: 92

Nói xong, anh lại nói thêm một câu: "Tôi thấy nhà họ Chu trong khoảng thời gian này sẽ còn náo loạn không yên. Bà Chu này cũng là người rất khó đối phó. Còn mẹ em bên kia nữa, nếu em ở lại đây sẽ cảm thấy rất khó chịu. Chi bằng đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa.”

Tôi hơi xúc động trước những lời nói của anh. Hơn nữa, trong ba ngày khi chúng tôi ở Hồng Kông, tôi và anh ở chung rất vui vẻ.

“Nếu em thấy ở đó vui vẻ, thì cứ ở lại thêm một thời gian nữa. Còn nếu như muốn quay về, tôi sẽ đưa em về. Hứa Niệm, ở cùng một chỗ với tôi, em sẽ không gặp bất kỳ phiền phức nào.”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: "Được.”

Tâm trạng của Hoắc Kỳ Sâm dường như rất vui vẻ.

“Vậy chúng ta về nhà trước đã nhé, hôm nay em cần nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Anh rất tự nhiên dẫn tôi ra ngoài, lên xe, trở lại nơi ở của mình ở Bắc Kinh.

Lần đầu tiên giữa một người đàn ông và một người phụ nữ thường rất khó khăn. Nhưng sau lần đầu tiên thì mọi chuyện dường như đã cứ như vậy mà thành rồi.

Tôi đang thay giày, Hoắc Kỳ Sâm nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi. Khi tôi đứng thẳng dậy, anh đã ép lưng tôi vào sau cửa, cúi đầu hôn xuống.

Trong bữa tối, tôi đã uống một chút rượu vang đỏ, cả người đều ở vào trạng thái lâng lâng, hơi say.

Anh ôm tôi đi vào phòng tắm, cả người tôi cứ thế mềm mại treo ở bên người anh, ghé đầu vào bờ vai vững chãi kia.

“Em nên ăn cho béo lên một chút.”

Hoắc Kỳ Sâm đưa tay vuốt ve lưng tôi, trong giọng nói hàm chứa nụ cười, mang theo sự dịu dàng không dễ phát hiện. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh đang vuốt ve từng centimet trên xương sống của tôi.

“Từ nhỏ giáo viên đều yêu cầu rất nghiêm khắc về cân nặng của tôi. Tôi thường xuyên đói bụng, nên đã tạo thành thói quen ăn rất ít.”

"Ăn kiêng đối với thân thể không tốt đâu, em đã quên lần trước ở Hồng Kông, em bị hạ đường huyết suýt nữa ngất xỉu à?"

Vạt áo cuộn lên, đung đưa trước khe quần của anh.

Tôi bị anh ấy hôn đến mức thiếu không khí.

"Nhưng nếu tôi ăn nhiều một chút, trong dạ dày sẽ rất khó chịu..."

“Không sao, sau này chúng ta sẽ từ từ xử lý.”

Ngón tay anh đưa ra sau lưng tôi, khóa kéo váy xuống. Chiếc váy lụa satanh trơn như nước, trượt xuống xếp chồng lên nhau bên eo tôi.

Nụ hôn của Hoắc Kỳ Sâm kéo dài xuống phía dưới: "Niệm Niệm, tách chân ra.”

Đầu gối của anh đẩy bắp chân tôi ra, hai tay nắm lấy mắt cá chân của tôi vòng qua hông anh ấy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuop-vo/phan-7.html.]

“Hoắc Kỳ Sâm...”

Tôi vô thức bóp chặt vào cánh tay cứng rắn của anh, vầng sáng trên đỉnh đầu mê ly chiếu xuống.

Có lẽ là do ánh sáng này quá dịu dàn khiến khuôn mặt anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Tôi lại có chút bị mê mẩn, cuốn vào trong đó.

Hồi lâu sau, bồn rửa mặt đã trở nên bừa bộn. Hoắc Kỳ Sâm hôn lên vùng trán ướt đẫm mồ hôi của tôi: "Chúng ta đi tắm đi.”

“Tôi không cần nữa đâu.”

“Được." Anh ấy nhận lời, nhưng chỉ là đang cố lừa gạt tôi.

Đến cuối cùng, phòng tắm cũng bừa bộn đến mức khiến người ta không nhìn nổi. Trên mặt đất đầy nước.

“Hoắc Kỳ Sâm... Ngày mai anh đừng để người khác đến dọn dẹp chỗ này.”

Anh ôm tôi trở về phòng ngủ, giọng nói mang theo ý cười: "Được, ngày mai anh sẽ dọn dẹp.”

“Tôi mệt mỏi, buồn ngủ quá, thật sự không cần nữa đâu.”

“Được rồi.”

Tôi gối đầu lên n.g.ự.c anh, ngáp một cái, hai mắt nhíu lại.

“Hoắc Kỳ Sâm.”

“Hử?”

“Nếu như anh muốn kết thúc, nhớ nói cho tôi biết trước nhé.”

Tôi không nghe thấy anh trả lời nên cố nén buồn ngủ, mở mắt ra nhìn. Nhưng chỉ liếc nhìn một cái, tôi đã không thể nhịn được và ngủ thiếp đi.

Hoắc Kỳ Sâm đặt tôi lên giường, đắp kín chăn.

Tôi ngủ rất sâu.

Cũng không biết, anh cúi đầu hôn lên trán tôi một cách âu yếm rồi đứng dậy ra sân thượng gọi điện thoại.

“Chuyện lúc trước tôi dặn, đi chuẩn bị đi.”

Hoắc Kỳ Sâm cầm di động, nhìn về phía màn trời mênh mông: "Đã đến lúc nhà họ Hoắc có chuyện vui rồi.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...