Cướp vợ - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:52:20
Lượt xem: 159

5

Cuộc hẹn hò gặp mặt như những người bạn được ấn định vào buổi tối ngày hôm sau.

Khi đang chọn quần áo, Chu Dĩ Sanh đột nhiên hỏi tôi: "Niệm Niệm, cổ em bị làm sao vậy?”

Tôi đang giơ tay định đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai, liếc mắt nhìn dấu hôn kia, lạnh nhạt nói: "Khách sạn có muỗi, bị nó cắn một phát.”

“Em có muốn che nó một chút không?”

“Không cần đâu.”

Chu Dĩ Sanh không hỏi nữa, bắt đầu chọn cà vạt.

Cuối cùng, tôi không chọn chiếc váy màu xanh nhạt mình thích mà thay một chiếc váy dài màu đỏ.

Chu Dĩ Sanh không khỏi liếc nhìn tôi: "Không phải em không thích váy màu đỏ sao?”

“Mặc màu sáng mãi cũng chán rồi.”

Chu Dĩ Sanh giúp tôi kéo khóa váy, chăm chú nhìn tôi lấy son môi ra trang điểm lại. Bỗng nhiên, hắn có chút chua xót nói một câu: "Tự nhiên anh lại không muốn cho em đi.”

“Vậy thì không đi nữa nhé?”

Chu Dĩ Sanh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn kiên trì: “Chúng ta đã hẹn rồi, không thể không đi được”.

“Được, vậy em đi thay giày.”

Tôi cúi xuống thay giày cao gót. Ánh mắt Chu Dĩ Sanh rơi vào mắt cá chân và bắp chân tôi.

“Niệm Niệm, sao anh lại cảm thấy em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều sau khi đi công tác vài ngày vậy nhi?”

Tôi cười với hắn: "Có lẽ khí hậu ở Hồng Kông thích hợp nuôi dưỡng con người.”

6

Trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp, tại phòng riêng bí mật nhất, Chu Dĩ Sanh nắm tay tôi đi vào.

Tôi nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi đối diện Kiều Lộ. Bộ âu phục màu đen cao cấp được làm hoàn toàn bằng thủ công. Nút áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ cài lên tận trên cùng. Khuôn mặt kia, vừa lạnh lùng vừa xa cách. Sự từ chối tiếp xúc người khác được viết rõ lên trên người anh. Ngay cả Kiều Lộ, người vốn có tính cách táo bạo, phóng khoáng, lúc này cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh.

Tôi chỉ liếc nhìn anh một cái, liền chậm rãi rũ mi mắt xuống. Những ngón tay đang cầm túi xách có chút lo lắng mà siết chặt lại.

Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó.

Anh Hoắc, người mà vài ngày trước còn còn quấn quýt dây dưa cả ngày lẫn đêm với tôi ở Hồng Kông, lại là người tôi sẽ gặp tối nay, là chồng chưa cưới của Kiều Lộ.

“Anh Hoắc, đây là vợ tôi, Hứa Niệm.”

Khi Chu Dĩ Sanh dẫn tôi qua giới thiệu, giọng nói của hắn có chút run rẩy, giống như có gì đó rất lo lắng: “Anh Hoắc, rất vui được biết anh."

Khi tôi nhìn về phía Hoắc Kỳ Sâm lần nữa, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tất cả đều là người trưởng thành rồi, đều biết rõ về nhau.

Hoắc Kỳ Sâm cũng ngước mắt nhìn tôi, giống như lần đầu gặp gỡ: "Cô Hứa, rất hân hạnh được biết cô.”

7

Chỗ ngồi của tôi là bên cạnh Hoắc Kỳ Sâm. Chu Dĩ Sanh ngồi bên cạnh Kiều Lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuop-vo/phan-2.html.]

Không khí trong phòng có gì đó rất kỳ lạ nhưng lại lộ ra là ngầm hiểu.

Cho đến khi bữa cơm đã trôi qua quá nửa, có lẽ là do uống chút rượu, Kiều Lộ dần dần nói nhiều hơn.

“Kỳ Sâm, anh cảm thấy bà Chu thế nào? Em đã nói với anh là cô ấy rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy mà thôi. Nhưng có vẻ anh thích những cô gái vừa trắng vừa gầy..."

Tôi không nói gì, chỉ cụp mắt xuống im lặng ăn một miếng tráng miệng ngọt nhỏ. Cho đến khi, một bàn tay to, nóng hổi đặt lên đùi để trần của tôi. Tay tôi run lên, món tráng miệng xinh xắn bị chọc đến vỡ vụn.

Chu Dĩ Sanh ân cần hỏi: "Niệm Niệm, em làm sao vậy?”

Tôi lắc đầu, "Không sao, chỉ là trượt tay thôi.”

Nhưng sau gáy tôi đang nóng lên, hai tai như bốc cháy.

Sáng ngủ dậy, tôi thấy lỗ tai của mình hơi bị viêm, lúc này lại có chút đau và ngứa. Tôi nhịn không được giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa. Rồi lại bỗng dưng nghĩ đến, đêm đó khi tình nồng say đắm, người nọ ngậm lấy vành tai tôi day day mút mút. Mà giờ phút này, bên dưới khăn trải bàn ren màu trắng, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của người nọ, đang lần sờ vào đùi trong của tôi.

Tôi căng thẳng đến mức toàn thân căng cứng.

Không ngờ lúc này Hoắc Kỳ Sâm lại lên tiếng. Giọng nói của anh rất nhẹ, không nhanh không chậm, nhưng cũng chẳng có chút hơi ấm nào: “Thật xin lỗi, tôi lại không có hứng thú với vợ người khác.”

8

Tôi nhịn không được đưa mắt lén nhìn Hoắc Kỳ Sâm một cái. Đêm hôm đó ở trên giường, anh quấn lấy tôi đòi hỏi không ngững, cũng không có nói như vậy.

Kiều Lộ có chút xấu hổ cười một tiếng.

Lúc đầu Chu Dĩ Sanh có hơi giật mình. Nhưng sau đó, hắn vô thức không phát hiện ra mà giãn lông mày, cười nói: "Thật đáng tiếc.”

Tôi vẫn cúi đầu, ngồi lặng lẽ ở đó nhưng bàn tay lại chậm rãi đưa xuống dưới khăn trải bàn, cố gắng đẩy bàn tay đang làm loạn của người kia ra.

Nhưng Hoắc Kỳ Sâm lại trở tay nắm lấy ngón tay tôi. Tôi không kịp đề phòng, nhíu mày khẽ kêu một tiếng.

“Niệm Niệm?” Chu Dĩ Sanh nhìn về phía tôi, làm động tác muốn đứng dậy.

“Em không cẩn thận đụng tay vào bàn, không sao đâu.” Tôi khẩn trương đến mức đổ mồ hôi lưng. Hoắc Kỳ Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi như trấn an rồi mới buông ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại nếp váy lộn xộn.

Lúc rời đi, Chu Dĩ Sanh vốn là muốn đưa tôi về nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại. Vẻ mặt có chút khó xử nhìn về phía tôi: "Niệm Niệm, ở công ty có chút việc cần xử lý, anh bảo tài xế tới đón em nhé?"

Kiều Lộ đột nhiên ngắt lời: "Hay là để em và Kỳ Sâm đưa bà Chu về vậy?”

“Có phiền hai người không?" Chu Dĩ Sanh có chút cẩn thận nhìn Hoắc Kỳ Sâm.

Hoắc Kỳ Sâm không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

“Không phiền, anh Chu có việc thì cứ đi làm đi." Kiều Lộ vội nói.

Chu Dĩ Sanh lại dịu dàng dặn dò tôi, cam đoan sẽ nhanh chóng quay về, sau đó mới vội vàng rời đi.

Nhưng hắn mới vừa đi, Kiều Lộ liền kiếm cớ đi vệ sinh, rồi cũng biến mất.

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Kỳ Sâm bên cạnh.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...