Chạm để tắt
Chạm để tắt

CUỘC TÁI NGỘ CỦA NHỮNG NGƯỜI YÊU NHAU - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-19 01:09:11
Lượt xem: 506

Vào lúc tôi thảm hại nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. 

 

Mọi người đều nói rằng anh ấy cưới tôi chỉ để chọc tức em gái tôi. 

 

Nhưng sau khi anh ấy q/ua đ/ời vì t/ai n/ạn xe hơi, anh lại để lại toàn bộ tài sản cho tôi. 

 

Cùng với đó là một chiếc bút ghi âm. 

 

Nhẹ nhàng bật lên, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn, trầm lắng của anh—

 

Anh nói: "Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?"

 

Nhiều năm sau, tôi cuối cùng đã nhìn thấy được tình yêu mãnh liệt và lớn lao mà anh đã giấu kín dưới lớp băng.

 

Khi mở mắt ra, tôi đã trọng sinh. Mẹ nuôi đang nắm lấy tay tôi nói:

 

"A Âm, con đi thay em con vào t/ù có được không?"

 

01

 

Trước khi 16 tuổi, tôi là tiểu thư được nuông chiều của nhà họ Tống, cha mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, cuộc sống vô lo vô nghĩ. 

 

Nhưng rồi Tống Như cầm kết quả giám định DNA đến, tôi mới biết rằng năm xưa y tá đã bế nhầm con, cô ấy mới là con gái thực sự của nhà họ Tống, còn tôi chỉ là kẻ chiếm tổ của người khác. 

 

Tôi vốn định rời đi, nhưng cha mẹ ruột của tôi đã qua đời từ lâu, mẹ Tống cũng không đành lòng để tôi trở thành cô nhi, nên đã chính thức nhận nuôi tôi.

 

Cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với tôi, anh trai cũng không hề lạnh nhạt, và Tống Như cũng chưa bao giờ làm khó tôi. 

 

Tôi rất biết ơn điều đó. 

 

Nhưng sau này, Tống Như đã xảy ra xích mích với một diễn viên khác ở hậu trường của đoàn làm phim, trong lúc tranh cãi, người đó n/gã xuống cầu thang và trở thành người thực vật. 

 

Lúc đó không có camera giám sát, nhưng vẫn cần có người chịu trách nhiệm. 

 

Mà tôi, lúc đó lại có mặt tại hiện trường và chứng kiến mọi chuyện.

 

Mẹ nuôi rưng rưng nước mắt tìm đến tôi, cầu xin tôi gánh tội thay cho Tống Như. 

 

Tống Như quỳ trước mặt tôi, đập đầu và tự tát mình, nói rằng cô ấy xin lỗi tôi. 

 

Cả gia đình khóc lóc đến mức đứt gan đứt ruột. 

 

Vì vậy, tôi đã gật đầu. 

 

Tôi đã chịu tội thay cô ấy, vào tù và nếm trải đủ mọi cay đắng. 

 

Ban đầu, người nhà họ Tống vẫn đến thăm tôi, khóc lóc đầy hối hận và xin lỗi. Nhưng dần dần, chẳng còn ai đến nữa.

 

Có lần, trại giam tổ chức một buổi sinh hoạt, giám thị hỏi chúng tôi dự định sau khi ra tù. Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nghiêm túc viết xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-tai-ngo-cua-nhung-nguoi-yeu-nhau/chuong-1.html.]

 

"Sau khi ra tù, tôi muốn gặp ba mẹ một lần."

 

Bạn tù bên cạnh thấy vậy, cười nhạo tôi vì viết điều đơn giản như vậy.

 

"Còn gì nữa, ba mẹ nhất định sẽ đến đón cậu về mà, sao lại không gặp được chứ."

 

Tôi chỉ cười, không phản bác. 

 

Nhưng khi tôi thực sự ra tù, chẳng có ai đến, chỉ có trợ lý của ông Tống đưa tôi đến sân bay, rồi đưa cho tôi một số tiền lớn. 

 

Anh ta không nói gì cả, nhưng tôi thì hiểu tất cả. 

 

Ba mẹ không cần tôi nữa. Nhà họ Tống đã bỏ rơi tôi rồi.

 

02

 

Tôi không lấy tiền. 

 

Không phải vì tự cao, mà chỉ là không muốn nợ nhà họ Tống thêm nữa. 

 

Nhà họ Tống đã nuôi dưỡng tôi hơn hai mươi năm, tôi đã chịu tội thay con gái họ năm năm. 

 

Vậy là hòa.

 

Tôi thuê một căn nhà, chạy đôn chạy đáo mới tìm được một công việc không chê bai lý lịch phạm tội của tôi. 

 

Nhưng chỉ sau nửa tháng làm việc, tôi đã bị sa thải. 

 

Tôi cố gắng hỏi lý do, và quản lý chỉ ấp úng nói: "Cô đã đụng phải người không nên đụng đến."

 

Tôi sững sờ một chút, rồi không biết nói gì thêm. 

 

Người không nên đụng đến. 

 

Ngoài nhà họ Tống, còn có ai khác nữa?

 

Hôm đó, tôi ôm túi bước ra phố, trời mưa lất phất, những giọt mưa lạnh ngắt theo gió rơi trên mặt và người tôi. 

 

Đi qua quảng trường trung tâm, màn hình lớn đang chiếu buổi phát trực tiếp của Tống Như. 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi đứng lại, ngẩng đầu nhìn. 

 

Trên bục trao giải, cô ấy xinh đẹp rạng ngời, tỏa sáng dưới ánh đèn, máy quay lia đến, tôi thấy ông Tống và bà Tống rưng rưng nhìn cô ấy, như thể đang ngắm nhìn một báu vật quý giá, đầy ắp tình yêu thương trong ánh mắt.

 

Tôi không hiểu sao, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên thăm nuôi trong tù, mẹ nuôi nhìn tôi gầy gò nhanh chóng, rơi nước mắt hứa với tôi: "A Âm, khi con ra tù, mẹ sẽ nuôi con cả đời, mẹ yêu con."

 

Nhưng hai năm trước, lần cuối cùng tôi gặp bà ấy, trên mặt bà ấy chỉ còn lại chút áy náy nhàn nhạt. 

 

Loading...