Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cún Con Năm Triệu Tệ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-07 08:48:10
Lượt xem: 258

Ban đầu, dựa vào việc vừa học vừa làm thêm và bán bánh tráng, cũng có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống hàng ngày của tôi và chi phí y tế của Kỷ Tử Dương.

Nhưng bệnh tình của Kỷ Tử Dương đột ngột trở nặng, cần phải dùng đến thuốc men và thiết bị tốt nhất, bác sĩ bảo tôi nhanh chóng chuẩn bị năm triệu tệ tiền viện phí để thanh toán một lần.

Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể nhận năm triệu tệ kia.

"Chẳng lẽ em chỉ cần em trai, không cần anh sao?"

Một câu nói, khiến đầu óc hỗn loạn của tôi bỗng chốc tỉnh táo lại.

Bấy lâu nay, Tiêu Nại Cẩu vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ lòng tự trọng yếu đuối của tôi.

Nhưng tôi lại hoàn toàn phớt lờ cảm nhận của anh ấy.

Tôi nhắm mắt từ chối tất cả những sự giúp đỡ chân thành của anh ấy, kỳ thực chỉ là đang từ chối tình yêu của anh ấy.

Sau khi đã an bài ổn thỏa mọi chuyện, anh ấy nhào vào lòng tôi, dùng mái tóc rối bù cọ cọ vào cổ tôi.

"Ngứa quá."

Tôi vỗ vỗ đầu anh ấy, người lùi ra sau một chút.

"Đừng lộn xộn nữa, anh hai ngày nay chưa chợp mắt rồi. Con đường ở quê em vừa ngoằn ngoèo vừa khó đi, anh say xe muốn chết."

Tiêu Nại Cẩu ôm tôi chặt hơn, giọng nói nũng nịu, làm nũng.

Nhìn quầng thâm dưới mắt anh ấy, hốc mắt tôi không kìm được mà nóng lên.

"Em nên nói cho anh biết chuyện bệnh tình của em trai chúng ta trở nặng sớm hơn."

"Sau này cái gì cũng nói cho anh biết."

Tôi xoa đầu anh ấy, ánh mắt trở nên kiên định.

Động tác làm nũng của Tiêu Nại Cẩu khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Không chia tay nữa?"

"Không chia tay nữa."

"Tuyệt vời!"

Sau đó, anh ấy ôm chầm lấy tôi mà hôn, giống hệt một chú chó Husky.

Ngọt ngào quá.

Ngọt hơn cả kẹo mút vị cam.

Đợi sau khi Tiêu Nại Cẩu nghỉ ngơi đủ, tinh thần hồi phục, tôi liền bảo anh ấy đưa tôi đến gặp mẹ anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cun-con-nam-trieu-te/chuong-7.html.]

Mẹ anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy giận dữ.

Thật lòng mà nói, tôi có chút sợ.

Dù sao thì tôi đã không giữ lời hứa.

Nhưng Tiêu Nại Cẩu đã nắm lấy tay tôi.

Dũng khí lập tức dâng trào!

"Dì à, năm triệu tệ kia, cháu sẽ trả lại cho dì."

"Cô lấy gì mà trả? Kỷ Tử Nguyệt, tôi không ngờ cô lại có thâm ý như vậy, một mặt thì cầm tiền của tôi, một mặt thì lại dây dưa không rõ ràng với con trai tôi, còn để cho đứa con trai bảo bối của tôi đi bán bánh tráng cho cô!"

"Mẹ! Mẹ đừng nói linh tinh, cái gì mà dây dưa không rõ ràng, chúng con chưa từng chia tay!"

"Mày câm miệng cho tao, đồ vô dụng!"

"Con không câm miệng!"

Tiêu Nại Cẩu đặt hai tay lên vai tôi, dùng sức quay người tôi một góc 180 độ.

Sau đó, một tay anh ấy kéo áo trước của tôi, một tay lật áo sau lưng tôi lên.

Tôi biết rõ mẹ anh ấy đã nhìn thấy gì.

Một vết sẹo dài đáng sợ hiện ra trước mặt bà ấy.

"Mẹ, vết sẹo này suýt chút nữa đã xuất hiện trên n.g.ự.c con rồi."

Đợi đến khi tôi quay người lại, vẻ mặt của mẹ anh ấy đã khác hẳn.

Rõ ràng là do nhìn thấy vết sẹo trên người tôi, đồng tử của mẹ anh ấy lập tức co rụt lại.

Nếu vết sẹo này mà xuất hiện trên người con trai bà ấy, có lẽ bà ấy thật sự sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.

"Kỷ Tử Nguyệt, tại sao cô lại... Tại sao cô lại nguyện ý cứu con trai tôi?"

Mẹ anh ấy mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng nói run rẩy.

Tôi biết vết sẹo đó rất đáng sợ, nhưng không ngờ lại có thể khiến mẹ anh ấy chấn động đến vậy.

"Cháu không biết, chỉ là phản ứng theo bản năng thôi ạ."

Tôi mới không thèm nói là tôi làm vậy là để bảo vệ khách sộp của mình đâu.

Như vậy thì thiếu tính thẩm mỹ quá.

"Cô Kỷ, cảm ơn cô đã cứu con trai tôi."

Loading...