Cực Phẩm Em Chồng - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:09:35
Lượt xem: 521

Ngày chuyển công tác tới Giang Thành đã gần kề.

Nhiều ngày qua, tôi bận rộn với việc bàn giao công việc.

Trong khoảng thời gian này, mẹ tôi đã ghé thăm mấy lần nhưng đều bị bảo vệ đuổi đi.

Còn về phía em vợ, nghe nói hôm đó, bởi vì Lục Kiến Quốc phát hiện giấy khám thai đứa bé của cô ta mắc hội chứng Down, nên đã rất tức giận đẩy cô ta ngã xuống đất, rồi quay đi mà không quan tâm đến sự c.h.ế.t sống của vợ mình.

Bản dịch của Cuối Đầu Trước Bát Cơm

May mắn là Hứa Phong đến kịp, nên cũng không gây ra vấn đề lớn gì.

Trong mấy ngày đó, bọn họ không đến làm phiền tôi, cũng vì cô em vợ đang trong quá trình phục hồi ở bệnh viện, không ai rảnh quan tâm đến tôi. "Tiếu Tiếu, tình hình của Tĩnh Tĩnh thật sự không tốt, nó đã khóc liên tục suốt mấy ngày nay..." Hứa Phong gọi điện cho tôi, nói nhiều về sự khó khăn mệt mỏi của anh ta.

"Nói gì nó cũng không chịu phá thai, em đến khuyên nhủ nó đi."

Tôi im lặng một lúc. Không biết đầu óc Hứa Phong bị hư hay là bị trâu đá gì rồi.

Em chồng oán giận tôi đến vậy, nghe tôi nói mới là lạ.

"Anh, có phải là vợ anh khuyên anh tới bảo em phá thai đúng không! Em không muốn! Con tiện nhân đó chính là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của em"

Tiếng của em gái chồng gào rống truyền qua điện thoại, tôi nhấc điện thoại ra xa tai một tí.

Đợi cô ta bình tĩnh hơn một chút, tôi nhẹ nhàng nói, "Hứa Tĩnh, tôi ủng hộ cô sinh, cố lên!"

Cười chết, cô ta tự chuốc lấy cực khổ thì liên quan cái rắm gì đến tôi.

Lúc này, phía bên kia điện thoại trầm mặc. Không lâu sau, Hứa Phong cúp máy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hôm nay cũng là ngày môi giới gọi điện, nói có người muốn đến xem nhà.

Họ nói họ rất quan tâm đến việc mua nhà, hẹn cuối tuần này tôi sẽ qua để thảo luận chi tiết. Nhưng khi tôi đến, đợi mãi cũng không thấy ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuc-pham-em-chong/chuong-7.html.]

"Chị dâu, về rồi à." Em gái chồng bất ngờ nhảy ra từ sau lưng tôi.

Giờ phút này, đôi mắt cô ta thâm quần , tiều tụy như cô hồn dã quỷ.

"Hứa Tĩnh, cô đến đây làm gì?" Tôi cảnh giác nhìn vào cô ta, không tự chủ lui lại vài bước.

"Chị dâu, dạo gần đây em luôn tìm kiếm cách điều trị cho đứa bé mắc bệnh down. Hôm qua, em đặc biệt tìm một vị đạo sĩ có đạo hạnh rất cao."

"Ngài ấy nói chỉ cần lấy đứa bé của chị, nấu thành thuốc canh, đứa bé của em sẽ phục hồi như bình thường." Một lớp mồ hôi lạnh phủ lên lưng tôi.

"Cô có bệnh à, mà dám ở đây ăn nói xằng bậy thế?" Tôi lấy điện thoại, muốn gọi cho Hứa Phong, để anh ta đến đón em gái điên của anh ta đi.

Nhưng cô ta lại nhanh tay nhanh mắt giật lấy điện thoại của tôi.

"Chị ơi, cầu xin chị. Chị và anh trai em còn có thể sinh một đứa khác mà phải không? Đứa bé này em đã mong chờ rất nhiều năm rồi, chị không thể để em không công dã tràng như vậy chứ!"

Cô ta đau khổ cầu xin, còn kéo lấy áo tôi.

Chúng tôi đứng tại lối đi của tòa nhà, giống như tình huống trong kiếp trước khi tôi phát hiện ra em gái chồng đã thay thế báo cáo kiểm tra của tôi bằng một tờ báo cáo về hội chứng Down.

Chẳng qua khi đó người tuyệt vọng kéo áo là tôi

"Hứa Tĩnh, cô bình tĩnh một chút, tôi sẽ nhờ anh trai cô đón cô về." Tôi luống cuống, chỉ có thể cố gắng an ủi Hứa Tĩnh, sợ cô ta sẽ làm nên điều gì đấy tồi tệ.

Nhưng cô ta dường như đã quyết tâm, kéo tôi về phía cầu thang.

Chẳng lẽ lại giống như kiếp trước, dẫm lên vết xe đổ.....

Đúng lúc này, người môi giới và khách hàng đến. Họ nhìn thấy tình hình không ổn, nhanh chóng kéo chúng tôi ra.

Hứa Tĩnh vừa thấy người bắt đầu nhiều lên, thì cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Chỉ có mình tôi cảm thấy run sợ.

Nếu người môi giới không đến kịp, hậu quả sẽ rất khôn lường.

Bình luận

10 bình luận

Loading...