Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:53:08
Lượt xem: 690

 

21.

 

Dù lỡ mất bình minh nhưng bãi cỏ xanh mướt kia vẫn rất đẹp, trời xanh mây trắng, còn có đàn cừu đang gặm cỏ. 

 

Tôi gào lên lao tới, muốn có một cuộc gặp gỡ cảm động với đàn cừu. 

 

Kết quả, chân trái vướng chân phải. 

 

Ngã sấp mặt xuống đất. 

 

Sếp đi theo sau cười đến mức vang to: “Cô muốn hòa nhập chung với đàn cừu nên đã bắt đầu học ăn cỏ rồi à?” 

 

Tôi nhổ cỏ ra khỏi miệng, muốn khóc mà không ra nước mắt. 

 

Mất mặt quá đi thôi.

 

22.

 

Vì ngã một cú, tôi đã không còn mặt mũi để tiếp tục giao tiếp với bầy cừu nữa, đành thu mình trong nỗi oán hận.

 

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng kêu của cừu bên tai.

 

Quay đầu lại nhìn, thấy sếp mặt không biểu cảm đang bế một con cừu non nói: “Mau vuốt ve nó đi, lát nữa mẹ nó đến đấy.”

 

Tôi: “...”

 

Đại ca à, anh cướp con của người ta làm gì chứ.

 

23.

 

Một ngày nọ, sếp hỏi tôi: “Cô có cuốn sách Lược sử Thời gian không?”

 

Tôi rất chán nản: “Sếp ơi, tôi có thời gian cũng không đi nhặt cứt đâu.”(*)

 

Sếp nhìn tôi như nhìn người thiểu năng: “Đọc sách nhiều vào, con ạ.”

 

(*)Giải thích phiên âm: ‘shíjiān jiǎn shǐ ma’ (Lược sử Thời gian), ‘Yǒu shíjiān yě bù huì qù jiǎn shǐ’ (tôi có thời gian cũng không đi nhặt phân).

 

24.

 

Một ngày nọ, sếp đi tiếp khách uống say, gọi điện bảo tôi đến đón.

 

Tôi lầm bầm chửi rủa, lồm cồm bò dậy, vớ bừa một cái áo khoác rồi đi đón anh ấy.

 

Khó khăn lắm mới khiêng được sếp về nhà, tôi đã mệt đến thở hổn hển.

 

Kết quả, sếp bắt đầu làm loạn vì say rượu.

 

Anh ấy ngồi dậy, vung tay, đầy thâm tình nói với tôi: “Xem này, ái phi, đây là giang sơn mà trẫm đã đánh đổi vì nàng.”

 

Cứu tôi với, khi say rượu sao sếp lại ngốc nghếch thế này chứ.

 

25.

 

Mỗi lần họp, sếp luôn thích nói câu: “Cho tôi thêm năm phút nữa.”

 

Bên dưới khắp nơi ai cũng đều than vãn.

 

Tôi hỏi sếp: “Tại sao anh lại làm vậy? Có phải có sở thích kỳ lạ gì không?”

 

Sếp làm mặt nghiêm trọng: “Trước đây khi còn đi học, không phải mỗi lần tan học, giáo viên chủ nhiệm đều nói câu: 'Nào các em, cho thầy thêm năm phút.' hay sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Tôi: “...”

 

Vậy thì thế nào?

 

Anh ấy tiếp tục làm mặt nghiêm trọng: “Vậy nên tôi muốn hỏi các cô cậu, khi tôi nói câu này, các cô cậu có cảm giác gì?”

 

Còn cảm giác gì nữa, muốn g.i.ế.c anh thôi chứ gì.

 

Đúng là ăn no rửng mỡ.

 

26.

 

Sếp chuẩn bị tham gia một buổi tiệc rượu.

 

Bảo tôi làm bạn tiệc đi cùng anh ấy.

 

Tôi cực kỳ phấn khích: “Ôi trời ơi, sếp, cuối cùng tôi cũng có thể giữ thể diện cho anh rồi sao?”

 

Sếp nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Nếu mà để cô giữ thể diện, chắc sập lâu rồi.”

 

Tôi: “...”

 

Đáng ghét thật, sếp mắng người mà còn không cần dùng từ thô tục.

 

27.

 

Tôi và sếp cùng tham dự tiệc rượu. 

 

Sếp vừa quay đầu lại, tôi đã biến mất. 

 

Anh tìm thấy tôi bên bàn tiệc buffet, cười một cách hiểm ác: “Tôi gọi cô đến làm việc hay đến để ăn, nhìn miệng cô phồng lên như sóc ấy, đã mấy trăm năm cô chưa ăn cơm rồi à?” 

 

Tôi bị dọa đến nghẹn cứng. 

 

Sếp liếc mắt nhìn tôi đầy tiếc nuối, đưa cho tôi một ly nước cam. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-3.html.]

Cảm ơn sếp đã cứu mạng tôi. 

 

Anh thở dài: “Thôi thôi, cô cũng chẳng giúp được gì, tiếp tục ăn đi, ăn nhiều vào.” 

 

Rõ ràng là anh đã hết hy vọng với tôi rồi. 

 

28.

 

Cả buổi tối, tôi chỉ thấy sếp xã giao với đủ loại người, uống rượu như uống nước. 

 

Khi tiệc rượu kết thúc, sếp đã say mèm. 

 

Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc bánh nhỏ: “Sếp, anh ăn lót dạ đi.” 

 

Rồi lấy ra đồ uống, tiếp tục thêm một miếng bò bít tết nhỏ, đỉnh điểm nhất là tôi còn lấy ra một ít tôm hùm. 

 

Khóe miệng sếp co giật: “Cô là Doraemon sao?” 

 

29.

 

Sếp suốt ngày bóc lột tôi, coi thường tôi, tôi cũng cần chút tự tôn của mình chứ. 

 

Tôi nói: “Sếp, nếu anh còn thế nữa, tôi sẽ nghỉ việc.” 

 

“Có công ty nào mời cô à?” 

 

Tôi lắc đầu. 

 

“Hay ba cô là đại gia?” 

 

Tôi tiếp tục lắc đầu, nói gì mà đau lòng quá anh trai ơi. 

 

“Không thì, cô có đủ tiền tiết kiệm rồi?” 

 

Không có, tiền tiết kiệm trong tài khoản của tôi còn không bằng số lẻ của sếp (ơ, tại sao tôi lại biết số dư trong tài khoản cá nhân của sếp nhỉ?).

 

“Vậy cô lấy can đảm ở đâu ra mà nói câu này?” 

 

Sếp ơi, tôi sai rồi. 

 

30.

 

Sếp nhìn xa trông rộng, anh thấy rằng, mình đối xử với tôi thật quá khắt khe. 

 

Vì vậy, anh đột nhiên thay đổi 180 độ với tôi. 

 

Tôi gõ sai hợp đồng. 

 

Anh vốn định nổi giận với tôi, nhưng lại nói: “Hứa Đa, cô thật ngốc... nghếch, không sao không sao, ai cũng có lúc sai lầm, lần sau chú ý hơn nhé.” 

 

Tôi run rẩy. 

 

Khi tôi nhầm lẫn lịch trình của anh. 

 

Sếp nhảy dựng lên: “Hứa Đa, cô thật... thật tuyệt vời, vừa hay hôm nay tôi không muốn ra ngoài, làm tốt lắm.” 

 

Tôi run rẩy. 

 

Tình trạng này kéo dài mấy ngày, tôi lập tức bị suy nhược thần kinh. 

 

Tôi khóc lóc: “Sếp, g.i.ế.c người không quá đáng như vậy đâu, nếu anh muốn đuổi tôi thì cứ nói thẳng, đừng hành hạ tâm hồn non nớt của tôi như vậy.” 

 

Sếp đen mặt. 

 

31.

 

Thân làm trợ lý của sếp, nên tôi cũng là người tiếp xúc với sếp nhiều nhất.

 

Một thực tập sinh mới vào công ty đã bị vẻ đẹp của sếp làm cho mê hoặc.

 

Cô ấy cứ liên tục vượt qua sự đồng ý của tôi để trực tiếp gặp “sếp”.

 

Tôi thấy sếp cũng không có ý kiến gì nên cứ mặc kệ.

 

Khi tan ca, sếp gọi tôi vào văn phòng và hỏi: “Cô là trợ lý của tôi đúng không?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Sao cô cứ để bất cứ ai muốn là đều có thể vào đây?” Sếp hỏi với vẻ uể oải.

 

Tôi không kìm được miệng: “Sếp, tôi thấy hình như sếp cũng khá thích mà.”

 

Ngay hôm đó, tôi bị sếp đuổi khỏi công ty.

 

32.

 

Thực tập sinh đó nhanh chóng nghỉ việc.

 

Theo lời sếp mô tả, cô ta không phải là thực tập sinh mà là một con sói cái với đôi mắt xanh lè cứ nhìn chằm chằm vào sếp, anh ấy nói rằng sự trong trắng của mình suýt nữa thì bị phá hủy.

 

Tôi mới biết, cô thực tập sinh đó thì ra là con gái của tổng giám đốc công ty đối tác.

 

Tôi cũng có chút để tâm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô tư: “Ôi, dù sao cô gái nhỏ đó cũng xinh đẹp và thích sếp, hay là sếp cứ chấp nhận cô ấy đi?”

 

“Nhận cái gì mà nhận.” Sếp mắng: “Lần sau nếu cô còn không bảo vệ tôi cho tốt thì đừng trách tôi...”

 

“Trách gì?”

 

Sếp thở dài: “Biến cô thành bánh quy nhỏ.”

 

Loading...