Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:51:24
Lượt xem: 694

 

10.

 

Sếp đi xem mắt, khi về mặt mày ủ dột. 

 

Tôi biết ngay, tên này lại thất bại trong buổi xem mắt rồi. 

 

Là trợ lý, tôi có nên an ủi chút không, nhưng chưa kịp mở lời, anh ấy đã u ám nói: “Trên đời này không có người phụ nữ nào xứng với tôi sao?” 

 

Tôi: “...” 

 

An ủi cái gì, tôi thấy anh ấy còn rất tự tin.

 

11. 

 

Nói thật, sếp là người đẹp trai nhất tôi từng thấy. 

 

Không hói, không bụng bia, không hôi miệng, ngược lại dáng người cao ráo, khuôn mặt có chút giống Kim Thành Vũ, lông mày rậm, mắt to, khi nghiêm túc lên thì khí chất hoàn hảo. 

 

Hơn nữa anh mặc vest rất đẹp. 

 

Nhưng mà đừng mở miệng là được, hễ anh cứ mở miệng là khiến người khác muốn đánh. 

 

Vì sếp là người gốc Tứ Xuyên, khi tức giận thì bắt đầu nói tiếng địa phương: “Nếu cô là tiên, tôi sẽ cho cô một cục cít.” 

 

Hu hu, sao có thể mắng tiên nữ chứ.

 

12. 

 

Sếp tôi, anh đẹp trai mà không tự biết. 

 

Có lần tôi đi công tác cùng sếp, kết quả đối tác là nữ, suốt một buổi ánh mắt cứ dán chặt vào anh. 

 

Nếu không phải vì có tôi làm bóng đèn, tôi nghĩ cô ấy đã muốn nuốt chửng sếp không chừa lại mảnh vụn nào rồi. 

 

Sau khi thảo luận xong hợp đồng, chúng tôi trở về khách sạn. 

 

Sếp vừa về liền bảo tôi đi rót nước. 

 

Tôi ngoan ngoãn rót nước.

 

13.

 

Một ngày nọ, mẹ của sếp đến công ty.

 

Tôi tiếp đãi bà.

 

Mẹ của sếp rất thân thiện, nắm lấy tay tôi ân cần nói: “Con trai cô tuy có hơi khó tính, nhưng những mặt khác đều tốt, con nên bao dung nó nhiều hơn, trong cuộc sống không tránh khỏi những va chạm...”

 

Tôi càng nghe càng thấy không đúng.

 

Sau đó, sếp họp xong quay về, nhìn mẹ mình với vẻ bất lực: “Mẹ, đây là trợ lý của con, không phải vợ con.”

 

Tôi đỏ mặt tía tai.

 

14.

 

Thực ra, nói thật lòng, tôi có chút cảm tình với sếp.

 

Không có gì kì lạ cả, là một người phụ nữ có hormone bình thường, mỗi ngày đối diện với một đàn anh trẻ trung đẹp trai, ai mà lại chẳng động lòng.

 

Nhưng tôi giấu rất kỹ.

 

Một ngày nọ, trong giờ nghỉ trưa, sếp hỏi tôi: “Cô thích kiểu đàn ông nào?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc: “Ngược lại so với sếp.”

 

Sếp im lặng một lúc lâu, cuối cùng mím môi nói: “Cút.”

 

Tôi nhanh chân chạy đi.

 

15.

 

Mỗi lần sếp đi công tác về đều mang quà cho tôi.

 

Đôi khi là sô-cô-la nhập khẩu, đôi khi là khăn lụa, đôi khi là mỹ phẩm, nói chung đều là đồ của thương hiệu nổi tiếng.

 

Lúc đầu, tôi vừa nhận vừa sợ hãi, lo rằng anh ấy sẽ trừ vào đồng lương ít ỏi của tôi.

 

Sau này tôi mới biết, những thứ này đều là quà tặng từ đối tác, anh ấy là đàn ông nên không dùng đến, vì vậy đưa hết cho tôi.

 

Làm tôi tự đa tình một hồi.

 

16.

 

Công ty tổ chức đi team-building, mọi người đều góp ý, có người nói đề nghị đi leo núi, có người nói nên đi biển, có người nói đi cắm trại.

 

Sếp hỏi tôi: “Cô muốn làm gì?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Tôi muốn một chuyến du lịch trong chăn.”

 

Cuối cùng, sếp quyết định đi leo núi và bắt tôi đi cùng suốt hành trình để phục vụ nước uống.

 

Anh ấy nói: “Ha ha, là người trẻ tuổi còn không chịu vận động, suốt ngày nằm dài, có thấy xấu hổ không.”

 

Tôi muốn khóc mà không chảy nổi nước mắt.

 

17.

 

Trên núi có một bãi cỏ rất lớn, chúng tôi quyết định cắm trại tại đây.

 

Mọi người đều chia thành nhóm ba, bốn người để dựng lều, chỉ có tôi và sếp là ra riêng một nhóm, mãi mà lều vẫn còn nằm yên trên đất.

 

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho sếp: Anh không biết dựng lều à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-2.html.]

 

Sếp cũng dùng ánh mắt ra hiệu lại: Cô nghĩ tôi biết sao?

 

Im lặng.

 

Tôi đành đứng dậy đi tìm đồng nghiệp Tiểu Trương, người rất giỏi dựng lều.

 

Kết quả, khi tôi dẫn Tiểu Trương quay lại vừa cười vừa nói, sếp thấy chúng tôi vui vẻ thì mặt đen lại: “Gọi đến làm gì, tôi biết làm.”

 

Anh biết cái gì.

 

Tiểu Trương sợ làm sếp giận, không dám tiến lên giúp.

 

Cuối cùng, sếp cũng khó khăn lắm mới dựng xong lều, anh vừa vào thử thì một cơn gió lớn ập đến.

 

Lều bay... mất.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Sếp ngồi bệt dưới đất, mặt đầy ngơ ngác.

 

Tôi đứng bên cạnh không nhịn được mà cười ha hả.

 

Sếp ngơ ngác một lúc rồi cũng cười theo: “Đi, gọi Tiểu Trương lại đây.”

 

Cuối cùng chúng tôi cũng vào được lều.

 

Sếp muốn lấy lại thể diện, cố gắng biện minh: “Cô biết đấy, mỗi người đều có chuyên môn riêng.”

 

Tôi ừ một tiếng: “Đúng vậy, khi anh bóc lột tôi, thật sự rất chuyên nghiệp.”

 

Sếp: “...”

 

18.

 

Buổi tối chúng tôi ăn đồ nướng. 

 

Tôi vừa nướng xiên vừa trò chuyện với Tiểu Trương thì điện thoại kêu “ting” một tiếng, âm báo WeChat vang lên. 

 

Tôi mở ra xem, là tin nhắn của sếp gửi tới. 

 

Anh nói: “Cười mở miệng rộng như vậy, không sợ gió lùa vào à?” 

 

Khóe miệng tôi giật giật. 

 

Sếp đang giám sát tôi từ đâu vậy nhỉ. 

 

19.

 

Tôi nhiệt tình trả lời: “Sếp, anh muốn ăn gì?” 

 

“Không ăn.” 

 

Không ăn thì tốt quá, tôi tiếp tục trò chuyện và nướng xiên với Tiểu Trương. 

 

Kết quả hai chúng tôi nướng cả buổi, đều bị mấy đồng nghiệp nữ khác lấy hết. 

 

Tôi chỉ muốn khóc không ra nước mắt. 

 

Tiểu Trương an ủi: “Không sao, không sao, chúng ta tiếp tục nướng.” 

 

Rồi... 

 

Lại một đám đồng nghiệp khác đến. 

 

Tiểu Trương lấy cớ đi vệ sinh xong chuồn mất. 

 

Để lại một mình tôi chăm chỉ nướng xiên. 

 

“Tôi muốn nướng cà tím, nướng mực, nướng nấm... ngay lập tức!” Sếp nói như ma đói đầu thai vậy. 

 

Cuối cùng tôi cũng có thể chính đáng từ chối đám sói đói này. 

 

Kết quả, khi tôi mang đồ vào kính dâng cho sếp, anh đang vừa uống rượu vang vừa đọc sách. 

 

Tôi: “…” 

 

Khung cảnh này thực sự rất giả tạo. 

 

Nhưng cũng rất mãn nhãn. 

 

Quả nhiên người đẹp trai làm gì cũng đúng. 

 

“Sếp, xiên nướng xong rồi.” 

 

Anh hờ hững liếc nhìn một cái: “Đột nhiên không đói nữa, cô tự ăn đi.” 

 

Tôi: “…” 

 

Vậy thì tôi đành miễn cưỡng vậy. 

 

Không biết có phải ảo giác của không, cứ có cảm giác lúc tôi đang chăm chú ăn, anh nhìn rồi cười một cái. 

 

20. 

 

Tôi ở trong lều nhỏ bên cạnh lều sếp. 

 

Trước khi ngủ, tôi đặc biệt nhắc nhở sếp: “Anh nhất định phải gọi tôi dậy xem mặt trời mọc, nhất định nhé.” 

 

Kết quả sáng hôm sau, tôi vẫn lỡ mất bình minh. 

 

Tôi oán giận vô cùng: “Sếp, sao anh không gọi tôi dậy?” 

 

Anh giơ tay ra: “Gọi rồi, còn bị cô cào, nói đi, bồi thường thế nào?” 

 

Tôi: “…” 

 

Loading...