Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Chúa Hành - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:57:27
Lượt xem: 1,594

Người vẫn luôn tin rằng ngôi vị Thái tử của huynh trưởng vững như Thái Sơn, luôn cảm thấy các hoàng tử đều là những đứa con ngoan ngoãn, thật sự hòa thuận, yêu thương lẫn nhau, và tuyệt đối không thể có chuyện huynh đệ tương tàn.

Nào ngờ, Đoan vương lại mang đến cho phụ hoàng một bất ngờ.

Quyển sổ sách bị phụ hoàng giận dữ ném thẳng vào đầu hắn.

Đầu Đoan vương không vỡ, nhưng phụ hoàng vẫn chưa nguôi giận, lại ném thêm một chén trà về phía hắn.

Đoan vương không hề tránh né, cuối cùng m.á.u me đầy đầu bước ra, bị cấm túc nửa năm và phạt bổng lộc ba năm.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đối với một vị vương gia mà nói, đây không phải là một hình phạt nặng.

Thế nhưng, đây lại là một tín hiệu rõ ràng: ngôi vị Thái tử vững như bàn thạch, không ai dám mơ tưởng đến. Nếu có kẻ nào dám làm trái, Đoan Vương chính là tấm gương cho họ.

Lúc rời đi, Đoan Vương nhìn ta thật sâu.

Ta mỉm cười với hắn: "Đoan Vương ca ca, huynh đừng lo lắng, muội sẽ cầu xin phụ hoàng tha thứ cho huynh. Phụ hoàng sẽ không nỡ để huynh chịu hình phạt nặng như vậy đâu."

Hắn mỉm cười đáp lại, rồi sải bước ra đi.

Chao ôi!

Gã này cũng có chút khí phách đấy chứ.

Sao phụ hoàng lại không đập c.h.ế.t cái tên gian tặc này chứ.

Phụ hoàng cho gọi ta vào.

Vừa bước qua cửa điện, ta đã thấy chén đĩa vương vãi khắp nơi.

Phụ hoàng ngồi trên long ỷ, lửa giận ngút trời, dáng vẻ mệt mỏi rã rời.

Ta suy nghĩ một lát, rồi tiến lên xoa bóp đầu cho phụ hoàng.

Người không trừng phạt ta, người vẫn là một người cha nhân từ.

Phụ hoàng nhắm mắt lại, khí lạnh trên người dần tan biến, thân thể thả lỏng, cuối cùng cũng hiện lên hình ảnh một người cha.

Một lúc lâu sau, người phất tay.

Ta lui sang một bên, cung kính nhìn người.

Phụ hoàng thở dài một tiếng: "Trẫm có làm gì sai không? Tại sao lão nhị lại làm như vậy? Năm đó, nó ngoan ngoãn như thế, trẫm mới ban cho nó chữ Đoan. Nó có thật sự hiểu ý nghĩa của phong hào này không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-hanh/chuong-10.html.]

Lòng ta ngổn ngang trăm mối.

Đúng là rất ngoan ngoãn!

Lúc g.i.ế.c ta, trên mặt hắn vẫn còn mang nụ cười đoan trang.

Ta suy nghĩ một chút, rồi thành thật nói:  "Phụ hoàng, nhị ca là người duy nhất trong số các hoàng tử có phong hào. Người quả thực có phần thiên vị huynh ấy."

Phụ hoàng khựng lại.

Người cho gọi thái giám chấp bút đến.

"Soạn chiếu thư, phế bỏ phong hào Đoan Vương. Đổi đất phong của nó từ Trần Địa sang Lương Châu."

Trần Địa là vùng đất màu mỡ, sức sản xuất ở đó đủ nuôi sống cả gia đình nhị ca mấy trăm năm.

Nhưng Lương Châu thì khác.

Nghèo lắm.

Năm nào cũng cần triều đình cứu trợ.

Nhị ca lần này, xem như xong đời.

Ta vui mừng ra mặt.

Phụ hoàng khẽ quở trách ta: "Hả hê nhỉ. Chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa. Con gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng màng đến tình nghĩa huynh muội. Con cũng bị phạt bổng lộc ba tháng. Còn chuyện của Quảng Bình Hầu phủ nữa..."

Phụ hoàng im lặng một lát.

Có lẽ người đã hiểu ra từ quyển sổ sách đó.

Lần trước, việc Vệ Hà có thể xông vào sân lúc ta đang lễ Phật, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Là tên thị vệ đó đã cố tình để hắn vào, mà tên thị vệ đó lại là người của Đoan Vương.

Thứ mà Đoan Vương thực sự nhắm đến là hôn sự của ta.

Phụ hoàng sa sầm nét mặt.

"Quảng Bình Hầu phủ thật to gan."

 

Loading...