Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con gái chó điên của hiệu trưởng - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:24:49
Lượt xem: 780

Lý Phi oán hận nhìn về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Hiểu Hiểu đúng không? Cô chờ đó cho tôi!"

 

Bạn cùng phòng giúp cô ta đi ra ngoài.

 

Trước khi rời đi, một người bạn cùng phòng quay lại nhìn tôi với giọng điệu thương hại:"Bố Lý Phi là hiệu trưởng trường Đại học Tri Đại. Cô đắc tội với cô ấy, sau này cô sẽ xoay sở thế nào..."

 

Hiệu trưởng trường Đại học Tri Đại chẳng là gì cả. Tôi vẫn là con gái của người giàu nhất Trung Quốc.

 

Tôi quay lại và tiếp tục thu dọn hành lý, hoàn toàn bình tĩnh và thậm chí còn muốn bật cười. Là con gái của một hiệu trưởng đã khiến cô ta trở nên vô pháp vô thiên 

như vậy. Nếu cô là con gái của người giàu nhất Trung Quốc, có lẽ thậm chí cô ta sẽ không coi trọng cha mình.

 

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, tôi nằm lên giường và gửi tin nhắn cho cha: [Con đã đăng ký vào Tri Đại một cách an toàn.]

 

Cha trả lời: [Con gái, ba để thẻ đen vào túi con, đừng quên, con muốn mua gì thì mua, nhà chúng ta không thiếu tiền!]

 

[Còn vấn đề sân bay. Ba đã liên hệ với Tri Đại rồi. Nhất định phải xây một cái!]

 

Người cha tốt. Tôi thực sự muốn xây dựng một sân bay.

 

Tôi mở túi ra và thấy thẻ đen không giới hạn nằm trong góc. Chắc chắn rồi, ông ấy đã nhét nó vào cho tôi khi tôi không chú ý. Vì sợ tôi chịu một chút thiệt thòi. Được rồi, chuyện nhỏ này tôi không thể nói cho ông ấy biết, nếu không tôi sợ cha sẽ cho nổ tung trường học.

 

Tôi chưa kịp trả lời thì một tin nhắn khác lại đến từ cha: [Con không thích chiếc túi Hermés đó à? Bố đã đặt một khác cho con và nhờ Nhất Minh đưa cho con vào ngày mai.]

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi trả lời: [Cảm ơn cha.]

 

Nhất Minh là con trai của bạn cha tôi, tên là Lâm Nhất Minh, tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã. Anh ấy cũng học cùng trường với tôi, hơn tôi hai khóa nhưng học kỳ này anh ấy chưa đến.

 

03.

 

Ngày hôm sau, tin tức cha muốn xây sân bay cho trường học truyền khắp Tri Đại.

 

Đám đông trong trường vô cùng náo nhiệt.

 

“Đùa gì vậy, xây sân bay???”

 

“Không hổ là người giàu nhất Trung Quốc. Thật là một nhân vật tuyệt vời!”

 

“Ông ta xây sân bay để làm gì?”

Tôi vừa cười, vừa nhìn bọn họ thảo luận, cuối cùng bọn họ cho ra một kết luận: Có tiền thì có thể làm việc tùy ý.

 

Cái này cũng đúng.

 

Không phải là có tiền có thể tùy ý làm việc sao?

 

Không đợi tôi vui vẻ mấy ngày, trường học đã thông báo.

 

“Người giàu nhất Trung Quốc sẽ đến trường chúng ta trong bữa tiệc chào mừng sinh viên mới, các tân sinh viên sẽ được chia thành các nhóm trong ký túc xá của mình, mỗi nhóm ít nhất phải biểu diễn một tiết mục.”

 

“Bạn Lý Phi, lần biểu diễn này, bạn nhất định phải lên sân khấu.”

 

Trong phòng học, giáo viên hướng dẫn đang ở trên bục giảng tuyên bố chuyện này, sau đó nhìn về phía sau tôi.

 

Giọng Lý Phi kiêu ngạo: “Cô yên tâm đi, em nhất định sẽ lên.”

 

Giáo viên vui mừng gật đầu: “Dù sao chỉ có em đàn piano đến cấp tám, những người khác chắc chắn không đàn được như vậy.”

 

Giọng nói ngượng ngùng của hai người bạn cùng phòng vang lên.

 

“Đúng vậy, lần này chỉ có thể dựa vào Phi Phi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-cho-dien-cua-hieu-truong/2.html.]

“Đàn piano cấp tám, thật là lợi hại!”

 

Tôi không nói nên lời khi nghe những lời khen ngợi của họ.

 

Piano cấp tám?

 

Trình độ này chỉ có thể khoe khoang với người ngoài, ở trước mặt người chuyên nghiệp cấp mười như tôi, cô ta chính là một người mới học đánh đàn.

 

Ngay cả cửa đàn piano cũng không thể mở.

 

Có thể thấy tôi không tỏ vẻ gì, giọng Lý Phi lại vang lên: "Ai nha, giống như một số người hạ đẳng, chỉ có thể nhìn thôi.”

 

“Dù sao thì tiệc chào mừng tân sinh viên này, không có gì để những người nông thôn có thể biểu diễn, lên sân khẩu chỉ sợ là xấu mặt!”

 

Tôi không thèm để ý đến cô ta.

 

Đồ bại não.

 

Bụp bụp!

 

Ghế của tôi bỗng nhiên bị Lý Phi đá mạnh hai cái, tôi nhíu mày quay đầu lại: “Cô có bệnh à?”

 

Lý Phi nghe tôi mắng, ánh mắt lập tức tràn đầy oán giận.

 

Sau đó trực tiếp nhìn về phía giáo viên hướng dẫn: “Cô Trương, Triệu Hiểu Hiểu nói, cô ấy cũng muốn lên sân khấu!”

 

???

 

Tôi nói khi nào?

 

Giáo viên hướng dẫn không kiên nhẫn liếc tôi một cái: “Em sao? Em biểu diễn cái gì?”

 

Này, này?

 

Vốn tôi không muốn lên, dù sao tôi cũng không thích ra mặt trước mặt rất nhiều người, nhưng ánh mắt của giáo viên hướng dẫn lại khinh miệt, kích thích tôi.

 

“Lên thì lên! Dạ, thổi kèn Sona thôi.”

 

Tôi thuận miệng nói một câu.

 

Lúc trước khi tôi đề xuất học kèn, cha đã ủng hộ tôi hai tay hai chân.

 

“Ha ha ha!”

 

Lý Phi cười ra tiếng, tiếng cười của cô ta vang vọng cả lớp học.

 

“Sona? Cười c.h.ế.t tôi rồi, quả nhiên là người nhà quê, kèn không thể đem lên sân khấu!”

 

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.

 

Không được lên sân khấu?

 

Cô ta đang nói về kèn à?

 

Không lên được thì cái gì lên được, cô ta sao?” Sắc mặt tôi nhất thời không tốt.

 

Vẻ mặt Lý Phỉ cứng ngắc, sau đó không chút lưu tình châm chọc.

 

"Tôi cũng không nói sai, ai thèm thổi kèn!"

 

Loading...