Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con gái chó điên của hiệu trưởng - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:23:07
Lượt xem: 894

Buổi tiệc đón người mới hôm đó, bạn cùng phòng cố ý cắt hỏng chiếc váy trị giá năm vạn của mình, vu khống tôi và nhân cơ hội này muốn tôi bị đuổi học.

 

Tôi cười khẩy, nhìn về phía cha mình đang ở dưới khán đài.

 

Đang ngồi giữa bàn VIP, ông đột nhiên đứng dậy ném ra một tấm thẻ đen.

 

"Năm vạn phải không? Tôi cho cô năm mươi, giữ váy lại, cút ra ngoài!"

 

01.

 

Ngày khai giảng, tôi thẳng thắn từ chối lời đề nghị của cha.

 

Cha muốn dùng trực thăng đưa tôi đi học, cho tôi thẻ đen không giới hạn và cử một vài vệ sĩ hộ tống tôi.

 

Đùa gì vậy, khiêm tốn mới là mục tiêu chính của tôi! Nếu không sau này tôi còn làm sao có thể hòa hợp với các bạn cùng lớp được?

 

Cuối cùng, trải qua cuộc giằng co kéo dài hai giờ, cha tôi quyết định để Vệ Phong đưa tôi đến trường học. Dù sao anh ta cũng học cùng trường với tôi, tiện đường.

 

Tôi nhìn những túi hành lí lớn nhỏ, cũng cảm thấy trước đây mình không thực tế, nên đồng ý.

 

Chiếc xe Maybach dừng lại trên con đường đối diện Đại học Tri Đại.

 

“Hiểu Hiểu để anh giúp em.”

 

Vệ Phong nói xong, xuống giúp tôi đưa hành lý qua.

 

“Không cần không cần.”

 

Tôi vội vàng lắc đầu, sau đó nhíu mày bổ sung: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, anh đừng gọi tôi là Hiểu Hiểu.”

 

Vệ Phong nhìn tôi, bất đắc dĩ nở nụ cười, dường như cảm thấy tôi đang cáu kỉnh.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi im lặng một lúc.

 

Vệ Phong là con trai tài xế của cha tôi, chúng tôi coi như lớn lên cùng nhau, tôi cũng coi anh ta là bạn, thậm chí cha còn muốn cho anh ta vào công ty tôi thực tập trong tương lai.

 

Nhưng điều duy nhất làm tôi khó chịu là anh ta luôn tỏ ra thân thiết với tôi. Thật ra chúng tôi thật sự không biết rõ về nhau như vậy.

 

Vì lớn lên cùng nhau nên tôi chỉ có thể né tránh và ám chỉ anh ta, nhưng anh ta dường như không hiểu chút nào.

 

Mang theo hành lý đi vào trường học, tôi bỗng nhiên cảm thấy như có ai đang nhìn sau lưng.

 

Vừa quay đầu lại, liền thấy một nữ sinh mặc đồ Chanel đứng ở phía sau tôi, dùng ánh mắt căm ghét nhìn tôi chằm chằm.

 

Người này là ai?

 

Trên đầu tôi hiện lên ba dấu chấm hỏi lớn.

 

Không đợi tôi nhớ lại và lấy lại tinh thần, cô ta đã đi rồi.

 

Tôi cũng không để ý, quay đầu đi đến văn phòng đăng ký.

 

Không ngờ, chiều hôm đó tôi lại gặp cô ta, là bạn cùng phòng của tôi, tên là Lý Phi.

 

Thấy tôi mang theo hành lý lớn nhỏ vất vả tiến vào phòng ký túc xá, dường như Lý Phi đã kích động, cô ta vụt đứng lên, khinh bỉ nhìn tôi.

 

“Trời ạ, cô mang cái quái gì thế, bẩn muốn chết!”

 

Cái quái gì thế?

 

Cúi đầu xuống, tôi nhìn hành lý của mình và thấy, ừm, là đồ của thương hiệu Gucci đã mua cách đây không lâu.

 

Lại nhìn túi xách của tôi, nó là của Prada.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-cho-dien-cua-hieu-truong/1.html.]

Bẩn chỗ nào?

 

Lý Phi chán ghét nhìn tôi, dùng ánh mắt làm cho người ta hết sức khó chịu quét lên xuống một chút, bịt mũi lui về phía sau hai bước: “Sao lại ở cùng phòng với cô? Mùi hôi quá, ghê tởm!”

 

Hai người bạn cùng phòng khác dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá tôi một cái, quay đầu đi.

 

Hiển nhiên không có ý muốn thay tôi nói chuyện.

 

Mang theo hành lý nặng như vậy leo lên lầu ba nên hiện tại tôi thở hổn hển, căn bản không có thời gian để ý đến cô ta.

 

Tìm được giường ngủ dán tên mình, tôi bắt đầu chuyển từng kiện hành lý

vào.

 

Ai biết tôi vừa quay đầu lại, liền thấy Lý Phi bịt mũi, đem tất cả quần áo tôi vào vào toilet!

 

Tôi nhất thời nổi giận: “Cô làm gì vậy?”

 

Lý Phi đạp mạnh 2 chân vào đống quần áo của tôi.

 

“Đừng có làm ám mùi áo khoác Givenchy mới của tôi. Một đống rác rưởi, tức giận cái gì?”

 

“Chiếc giường này tôi thích, người nông thôn như cô, ngủ ở nhà vệ sinh là thích hợp nhất.”

 

02.

 

Givenchy là một thương hiệu vô danh và tồi tàn, điều này đã mở mang tầm mắt của tôi. Tôi tương đối khiêm tốn và trung thực, nhưng tôi không phải là kẻ ngốc.

 

Ngày đầu tiên đến trường, cô ta đã muốn đè đầu cưỡi cổ tôi.

 

“Là một con nhỏ nhà quê, nghĩ mình cao quý đến mức nào?”

 

Tôi nhặt quần áo của mình, bước nhanh tới và ném tất cả những thứ trên giường của cô ta xuống đất.

 

Ầm.

 

Những loại mỹ phẩm và váy áo rơi lả tả khắp sàn nhà. Tôi đá hết sang một bên.

 

Còn không bằng người dọn vệ sinh nhà tôi, giả bộ giàu có cái gì.

 

 

“Ahhh!”

 

 Ai biết Lý Phi như phát điên, đột nhiên nhe ​​răng móng vuốt lao về phía tôi.

 

“Con khốn này, sao dám động vào đồ của tao!”

 

Vô nghĩa thôi, tôi không phải là cha mẹ cô ta, làm sao tôi có thể chịu đựng được thói xấu của cô ta. Cô ta trông giống như một người phụ nữ điên rồ

.

Tôi nghiêng người sang một bên, đẩy cô ta ra ngoài. Phịch, cô ta ngã trên mặt đất.

 

Không trách tôi được, đây là tôi đang tự vệ.

 

 “A, đau quá!”

 

Lý Phi giơ tay lên, có thể vùng da ở khuỷu tay đã bị trầy xước do chạm sàn. Nhìn thấy vết thương trên tay mình, cô ta lập tức quay sang nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại.

 

 “Còn nhìn cái gì? Còn không nhanh đưa tôi đến phòng y tế đi!”

 

Hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn nhau rồi nhanh chóng đứng dậy đỡ cô dậy! .

Cảnh tượng này khiến tôi không thốt nên lời một lúc lâu.

 

Thiệt tình, vết thương này quá nghiêm trọng, nhất định phải đến bệnh xá.

 

Nếu đến muộn, vết thương sẽ khép lại mất...

 

Loading...