Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô học trò của tôi - 6

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:05:44
Lượt xem: 205

Buổi tối trước khi chuẩn bị đi nhảy bungee, đang lái xe, bỗng nhiên nói cho tôi biết: "Hôm nay trước về, tôi gặp bạn cùng phòng thời đại học của em, là Lâm Linh.

 

“Cô ấy nghe nói tôi đi đón em, rất kinh ngạc, nói rằng từ sau sau khi tốt nghiệp em không liên lạc với họ nữa.”

 

Anh dừng lại một chút: "Vưu Trinh, có phải em gặp phải chuyện gì không?”

 

Tôi chậm rãi lắc đầu: "Có thể có chuyện gì chứ? Do công việc quá bận, thật sự không có thời gian.”

 

Không biết Lục Nghiêm có tin hay không, nhưng anh cũng không hỏi nữa, vẫn như thường ngày, đưa tôi đến bên đường, cùng tôi mua thức ăn, ở cổng khu chung cư tạm biệt tôi.

 

“Tối nay em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải nhảy bungee.”

 

Đôi mắt trong veo của anh nhìn vào mặt tôi, mang theo một chút dịu dàng: "Vưu Trinh, ngày mai gặp lại."

 

"……Ngày mai gặp.

"

Thực ra tôi hơi sợ độ cao, nhưng khi đứng cạnh Lục Nghiêm trên bục nhảy bungee, tôi cảm thấy bình tĩnh lạ thường.

 

Đài cao cách mặt đất 50 mét, phía dưới là một mặt hồ nước như gương, nhìn xuống cảm thấy hơi choáng váng.

 

Tôi vừa nhìn đã bị Lục Nghiêm nắm lấy cổ tay tôi kéo lại: “Cẩn thận một chút.”

 

Nhân viên đi tới, buộc dây thừng quanh eo chúng tôi, tôi quay đầu nhìn Lục Nghiêm, đột nhiên nhếch khóe môi: “Thầy Lục, thầy có nghĩ nếu sợi dây này đột nhiên đứt thì đây có tính tự tử không?"

 

Đã lâu rồi tôi không gọi anh là thầy.

 

Ánh mắt Lục Nghiêm hơi động, anh nhẹ giọng nói: "Tính."

 

Nhưng trong giây lát, tôi phân không rõ ràng lắm, là hồ nước hay là ánh mắt của anh trong suốt hơn.

 

Nhân viên nghiêm khắc nói rõ: "Cô gái, sợi dây này rất chắc chắn, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được."

 

Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy thật  sự là đáng yêu.

 

Một giây trước khi nhảy xuống, nhưng cảm giác không trọng lượng và cận kề cái c..hết nối tiếp nhau, thậm chí cả tiếng hét sắp phát ra cũng bị mắc kẹt trong cổ họng.

 

Giữa cơn gió dữ dội, tôi nghe thấy giọng nói mơ hồ nhưng trang trọng của Lục Nghiêm.

"Vưu Trinh, tôi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với em."

 

Tôi nhắm mắt lại: “Lục Nghiêm, em cũng rất thích anh”

 

Núi non hùng vĩ, hồ nước bao la, nắng trải giữa trời đất vô tận, trong vạn vật chỉ có Lục Nghiêm và tôi ôm nhau, nước mắt tan trong gió vô cùng nhỏ bé.

 

Vào thời điểm chưa biết sinh tử, Lục Nghiêm cuối cùng cũng ôm lấy tôi.

 

Sau khi bị kéo lên tôi không nói gì, nhưng thân thể nhẹ nhàng bay bổng, giống như giẫm lên mây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-hoc-tro-cua-toi/6.html.]

Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể phân biệt được mình đang nằm mơ hay đang sống trong hiện thực giống như địa ngục.

 

Lục Nghiêm nắm tay tôi đi xuống chân núi, lúc đi vòng ra phía sau, tôi mới phát hiện cánh cửa gỗ đổ nát bên đường đang hé mở, có một cậu bé đang khom lưng chui vào.

 

Tôi thậm chí còn có thời gian để hỏi anh ấy: “Nghe nói có một nữ sinh xinh đẹp là học cao học năm hai đã tỏ tình với anh.”

 

Anh giật mình: “…Đúng vậy, nhưng tôi không đồng ý.”

 

Thì ra là thế.

 

Khi chúng tôi đến bãi đậu xe, phía trước có một đôi nam nữ đang cãi nhau.

 

Đó hình như là một đôi tình nhân trẻ tuổi, người phụ nữ lắc đầu nói mình không muốn đi lên, người đàn ông rất hung hăng đi qua kéo vạt áo của cô, vừa túm vừa mắng: "Tới cũng tới rồi, em nói không đi à?”

 

Người phụ nữ hét lên: "Chúng ta chia tay đi!"

 

Người đàn ông giơ tay với vẻ mặt hung dữ: "Chia tay! Tôi bảo em chia tay!"

 

Tôi như chợt từ giấc mộng êm đềm trở về hiện thực, tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng. Khi định thần lại, tôi chạy nhanh tới và đứng trước mặt người phụ nữ.

 

Người đàn ông nhìn tôi đầy dữ tợn: “"Cút ngay, mẹ nó đừng xen vào việc của người khác!"

 

"Vưu Trinh!"

 

Lục Nghiêm đuổi theo, bảo vệ tôi và người phụ nữ kia ở phía sau, giọng lạnh lùng: "Đánh phụ nữ để làm gì? Có bản lĩnh thì làm việc đó trước mặt cảnh sát!"

 

Anh cao hơn người đàn ông đó nửa cái đầu, khí thế của người đàn ông kia đột nhiên dịu lại, anh ta chửi rủa rồi bỏ đi.

 

Tôi quay đầu lại, người phụ nữ khóc và cảm ơn tôi.

 

Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, nhưng có một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

 

Tôi chợt tỉnh lại, buông cô ấy ra, lắc đầu: “Tôi không sao.”

 

Trên đường về tôi im lặng, khuôn mặt tái nhợt của tôi phản chiếu trong gương chiếu hậu, Lục Nghiêm thỉnh thoảng lại nhìn tôi đầy lo lắng, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

 

Xe dừng bên đường, tôi tháo dây an toàn, mở cửa xe, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Nghiêm: “Thầy có muốn về nhà với em không?”

 

Nắng hè chói chang, tôi và Lục Nghiêm sánh bước dưới bóng cây trong khu chung cư cũ, ánh sáng và bóng tối lướt qua tôi sáng mờ mờ rồi chợt nguội lạnh.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Trong hành lang tối tăm có gió lạnh thổi qua, Lục Nghiêm theo tôi lên tầng năm.

 

Tôi để anh ngồi trên ghế sofa, sau đó lấy một tờ báo từ ngăn kéo bàn trà cũ ra, đưa cho anh ta.

 

Tờ báo đó ra từ hai năm trước nhưng dòng chữ trên trang nhất vẫn rất rõ ràng: "Một người đàn ông g..iết người vì vợ anh ta đề nghị ly hôn, hiện đã bị cảnh sát bắt giữ."

 

Lục Nghiêm giật mình, một lát sau, anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn tôi.

 

Loading...