Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô học trò của tôi - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:05:29
Lượt xem: 223

Sau đó liền đụng phải Lục Nghiêm.

 

Lui về phía sau một bước mới đứng vững, theo bản năng tôi nâng mắt lên, va phải  ánh mắt thâm thúy như vòng xoáy.

 

“Vưu Trinh.”

 

Một giây sau, tôi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

 

Căn phòng tối om, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở của rèm cửa. Tôi sờ sờ trên lưng mồ hôi nhớp nháp lạnh lẽo, xuống giường lao vào phòng tắm.

 

Ánh sáng từ bóng đèn nhấp nháy, người trong gương gầy quá mức, mái tóc mỏng chỉ dài đến tai, khuôn mặt tái nhợt.

 

Điều quan trọng nhất là đôi mắt từng tràn đầy năng lượng giờ đây chỉ là một vũng nước tù đọng không có sự sống.

 

Tôi im lặng rất lâu trước gương và khóe môi cử động một cách khó khăn.

 

Sau đó thất tha thất thểu trở lại phòng ngủ, đưa Lục Nghiêm vào danh sách chặn.

 

Lần này tôi ngủ rất sâu, như thể tôi đã trải qua vô số giấc mơ rời rạc, dường như tôi chẳng hề mơ thấy gì cả.

 

Đến khi tôi mở mắt ra, trời đã chạng vạng.

Trên chiếc điện thoại bật chế độ im lặng, nhận được tới mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Nghiêm và một tin nhắn, từ ba tiếng trước.

 

“Vưu Trinh, tôi ở dưới lầu nhà em.”

 

10

 

Lúc tôi xuống lầu, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

 

Lục Nghiêm đứng bên đèn đường, tay kẹp một điếu thuốc, giống như một pho tượng trầm mặc nhưng lại bắt mắt.

 

Sáu giờ chiều, sắc trời dần tối, mặt trời lặn nhuộm một vùng lớn màu đỏ như m.á.u ở phía chân trời. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở khu chung cư cũ, thỉnh thoảng có lũ trẻ rượt đuổi chơi đùa chạy qua, đều sẽ nhìn anh nhiều hơn hai lần.

 

Tôi dừng lại cách đó vài bước, nhìn Lục Nghiêm, không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Tác dụng còn sót lại của thuốc vẫn còn trong cơ thể, đầu óc có chút uể oải, tôi nhìn thấy Lục Nghiêm rút tàn thuốc ném vào thùng rác rồi đi về phía mình.

 

Mỗi bước đi dường như dẫm lên trái tim tôi.

 

Anh dừng lại trước mặt tôi, hơi cụp mắt nhìn tôi.

 

Tôi nghĩ ít nhất anh sẽ hỏi điều gì đó, chẳng hạn như chuyện gì đã xảy ra, chẳng hạn như tại sao tôi lại chặn anh.

 

Nhưng anh không hỏi gì mà chỉ giơ tay chạm vào mái tóc còn ướt của tôi và nắm tay tôi: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối.”

 

Lúc đó, tôi chợt nghĩ đến chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.

 

Khi còn học tiểu học, vì bị bạn học bắt nạt nên tôi đã đẩy bạn xuống đất và đánh bạn rất nặng, sau đó giáo viên mới đưa tôi vào văn phòng. Cô bảo tôi viết kiểm điểm nên tôi xé tờ giấy và chạy ra khỏi văn phòng, chạy một mạch ra khỏi trường, ngơ ngác ngồi xổm trước cửa hiệu sách gần nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-hoc-tro-cua-toi/5.html.]

Lúc chạng vạng, mẹ tìm thấy tôi.

 

Bà không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi tôi: "Trinh Trinh, con đói không? Con muốn ăn gì? Mẹ mua gà rán cho con nhé."

 

Không thể nghĩ về nó nữa.

 

Tôi khụt khịt mũi, không đuổi Lục Nghiêm ra mà chỉ im lặng đi theo anh vào một nhà hàng.

 

Lục Nghiêm đưa thực đơn tới, tôi chọn một phần tôm luộc và bí đao xào.

 

“Hình như em chỉ ăn tôm thôi.”

 

Tôi biết anh muốn hỏi gì, nhưng đáp án lại một nẻo: “Dù sao thì em cũng cần bổ sung chất đạm.”

 

Thật ra, ở thành phố nội địa phía Bắc này, hải sản rẻ tiền không phải là lựa chọn tốt nhất.

 

Tôi nghĩ Lục Nghiêm biết rất rõ điều này, anh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ kiên nhẫn giúp tôi bóc vỏ tôm sau khi dọn món ăn ra.

 

Từng miếng thịt tôm trắng nõn như tuyết được cho vào bát, tôi thở dài hỏi anh: "Lục Nghiêm, anh không thể không có em sao?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Anh bình tĩnh nói: “Ừ.”

 

Vì thế tôi không nói gì nữa, ăn hết đồ trong bát, nhìn Lục Nghiêm đi tính tiền.

 

Khi anh quay lại, tôi xé từng cánh hoa hồng trong bình sứ trắng ra, nghiền nát ở đầu ngón tay, rồió ngước mắt nhìn anh: "Anh có thể phải trả thêm tiền cho một bông hồng."

 

Tay anh đút trong túi, rũ mắt cười với tôi: "Họ nói, hoa là để tặng cho khách.”

 

Tôi giả vờ thất bại, đành phải vứt những cánh hoa vương vãi trên bàn rồi theo Lục Nghiêm ra ngoài. Thay vì đưa tôi về nhà, anh lại đưa tôi vào một chiếc ô tô đậu bên đường và đưa cho tôi một chiếc túi giấy.

 

“Cái gì vậy?" Tôi không nhận: "Là quà sao?”

 

“Tôi hỏi giảng viên khoa âm nhạc của học viện nghệ thuật bên cạnh thì biết được có một cửa hàng băng đĩa trong một con hẻm ở ngoại ô phía nam.” Anh nói: “Sáng sớm hôm nay, tôi lái xe qua tìm một chút, thật sự là có.”

 

Tôi lấy thứ trong túi ra, đó là album "Nô Nhi Xấu Xí" của Thảo Đông, trên đó còn có chữ ký tay.

 

Tôi vuốt ve bìa album và cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng, gần như mất kiểm soát.

 

Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đè nén sự đau nhức trong mắt, tôi cắn đầu lưỡi ngước lên nhìn anh: “Lục Nghiêm, em muốn nhảy bungee.”

 

11

 

Buổi tối hôm đó Lục Nghiêm liên lạc với tôi, anh đã sắp xếp xong địa điểm nhảy bungee, nhưng vì thực hiện phòng, chống dịch bệnh, chúng tôi được xếp lịch vào cuối tuần nửa cuối tháng sau.

 

Tôi nói được, sau đó trong nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày anh vẫn tới đón tôi tan làm, cũng tận dụng mọi cơ hội ở trong xe cho tôi biết một ít tình hình gần đây của anh.

 

“Tôi vừa lên phó giáo sư không lâu, học kỳ sau sẽ bắt đầu dẫn nghiên cứu sinh.”

 

“Ngày mai là buổi học cuối cùng của học kỳ này, sinh viên sắp được nghỉ hè rồi.”

 

Loading...