Cô gái dễ thương xuyên không đến thời cổ đại - Chương 2: Tôi đã kết hôn chưa? Má ơi, không chạy mới lạ đó!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:08:45
Lượt xem: 21

“Cha, con không muốn gả cho tên Hắc Táp đó, hắn chính là một đại ma đầu g.i.ế.c người không chớp mắt, một con quái vật có vết sẹo trên mặt, là một kẻ độc ác. Cha đây là muốn con gái mình phải đi chịu c.h.ế.t sao? Cha thật sự nhẫn tâm vậy à? " Lâm Phượng Nhi vẻ mặt nũng nịu nói.

"Con nghĩ cha nhẫn tâm vậy sao? Hắn ta nói muốn nữ nhi của cha gả cho hắn. Nếu cha không gả con cho hắn thì việc kinh doanh của nhà chúng ta sẽ ra sao chứ? Cha già rồi, con cũng không muốn sự nghiệp tổ tiên mất công xây dựng bị hủy trong tay cha con chúng ta mà, đúng không? Họ sắp đến đón tân nương rồi, con nhanh đi chuẩn bị đi." Lâm lão gia thở dài, mệt mỏi nói.

"Nhưng... nhưng..." Lâm Phượng Nhi còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy một tiếng động lớn, Lâm lão gia cũng giật nảy mình.

Hai người đến gần thì thấy đó là một nữ nhân:

“Cha, người nhìn kìa, là một cô nương, cũng không biết là c.h.ế.t hay chưa?"

Lâm lão gia bước tới, nhìn qua, nói:

“Nàng ta vẫn còn sống.”

Lâm Phượng Nhi nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên:

"Thật sao? Nàng ta chưa chết? Vẫn còn sống? Thật tốt quá đi! Vậy thì con cũng không cần phải gả cho tên đại ma đầu đó rồi."

Lâm lão gia nghe vậy như hiểu ra điều gì đó:

“Ý con là để nàng ta gả qua đó thay con sao?”

"Đúng vậy, cha, dù sao cũng không có ai biết. Cha thật sự nhẫn tâm để con gái gả qua đó hầu hạ tên ma đầu kia sao?"

"Nhưng lỡ bị lộ thì sao? Dù sao người trong Hắc Ưng Lâu cũng không dễ lừa như vậy?" Lâm lão gia trầm ngâm hỏi.

"Thế không phải rất đơn giản sao? Bây giờ cha nhận nàng ta làm nghĩa nữ, không phải là có thể giải quyết rồi sao? Dù sao Hắc Táp cũng chỉ nói là muốn nữ nhi của cha gả qua đó, chứ có nói người đó nhất định phải là con đâu? Đến lúc đó, cho dù hắn ta phát hiện ra cũng không thể làm được gì." Lâm Phượng Nhi đưa ra ý kiến của mình, cho rằng mình thật thông minh.

*Nghĩa nữ: Con gái nuôi -> Nghĩa tử: Con trai nuôi

"Ừ nhỉ, tại sao cha lại không nghĩ tới cách này chứ? Nhưng mà, lỡ nàng ta tỉnh dậy, từ chối gả thì làm sao đây?" Lâm lão gia lại hỏi.

“Khi nàng ta tỉnh lại, có lẽ gạo nấu thành cơm rồi. Đến lúc đó, chúng ta cho nàng ta thêm chút tiền, không phải là có thể giải quyết rồi sao?”

Lâm lão gia nghe xong, có chút lưỡng lự.

Lâm Phượng Nhi thấy thế, vẫn là không chịu bỏ cuộc, nói tiếp:

"Cha, con gái của người dù sao cũng là đại mỹ nữ đệ nhất Giang Nam. Cha thật sự nhẫn tâm để con trao nửa đời sau của mình cho một tên xấu xí, quái dị như hắn ư?" Lâm Phượng Nhi vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống.

*Đại mỹ nữ đệ nhất Giang Nam: Người con gái được công nhận là xinh đẹp nhất vùng Giang Nam.

Thấy vậy, Lâm lão gia hạ quyết tâm, bình tĩnh nói:

"Được rồi, vậy con nhanh đưa nàng ta đi thay hỉ phục đi. Cha thấy có vẻ như họ sẽ sớm đến thôi."

*Hỉ phục: váy cưới thời xưa, có màu đỏ.

"Được rồi, Bình Nhi, ngươi nhanh đưa nàng ta đi thay đồ đi. Nhớ kỹ lời chúng ta vừa nói, ngươi theo nàng ta cùng gả qua đó, từ nay nàng ta sẽ là tiểu thư. Nếu ngươi dám nói chuyện này ra ngoài, cẩn thận nương của ngươi vẫn còn ở đây đấy." Lâm Phượng Nhi ác độc nói.

*nương: mẹ

“Vâng, thưa tiểu thư.”

                       —--------------------------------------

Đinh Đương mặc dù hôn mê nhưng vẫn nghe được phần lớn cuộc trò chuyện của họ, tưởng mình đang mơ.

Nhưng khi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng trải đầy lụa đỏ, cô mới biết hiện tại mình vậy mà thật sự bị gả đi rồi, đã vậy còn là ở thời cổ đại.

Trong phút chốc, Đinh Đương không thể nói được gì.

Bình Nhi bước vào, ngỡ ngàng khi nhìn thấy Đinh Đương đang ngồi ở đó.

Cô không ngờ Đinh Đương lại tỉnh sớm như vậy, ấp úng lên tiếng nói:

"Tiểu... tiểu... tiểu thư, cô... cô tỉnh rồi à?" 

"Cô là ai? Đây là đâu? Hiện tại ai đang làm hoàng đế?" Đinh Đương nóng lòng muốn biết mọi chuyện, hoảng loạn cùng lúc hỏi nhiều vấn đề.

Bình Nhi nghe xong liền choáng váng, nghĩ: Nàng ta đây là bị điên sao? Tại sao lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy chứ?

Bình Nhi không kịp phản ứng, ngơ ngác không thể nói được gì.

Thấy cô im lặng, Đinh Đương lúc này mới nhận ra, là những câu hỏi của cô dọa người rồi, nói:

“Ồ, thật xin lỗi, tôi mất trí nhớ rồi, quên sạch tất cả, tôi chỉ biết tên tôi là Đinh Đương, cho nên mới hỏi cô những câu hỏi kì lạ như thế."

"A, ra vậy, Đinh tiểu thư, hoàng đế hiện tại là Lý Thế Dân, còn đây là Hắc Ưng Lâu. Tôi tên là Bình Nhi, được phân phó hầu hạ cùng cô gả qua đây." Bình Nhi nói.

"Gả, ý của cô là tôi bị gả đi rồi? Chẳng lẽ những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của hai người kia là thật sao?" Đinh Đương tức giận hỏi.

"Tiểu thư... cô biết mà. Việc này không có liên quan đến Bình Nhi, Bình Nhi cũng là bị ép?" Bình Như vừa khóc vừa nói.

"Được rồi, đừng khóc. Tôi biết cô không liên quan đến việc này. Đừng lo, tôi sẽ không trách cô đâu. Nhưng mà, bây giờ tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ không để bọn họ thao túng tôi và đạt được âm mưu. " Đinh Đương nói.

"Không, đừng mà, tiểu thư, nếu cô rời đi, tôi sẽ phải chết. Làm ơn, làm ơn." Bình Nhi quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Đinh Đương.

"Không được, tôi có tự do của mình, nếu tôi thương hại cô thì tôi phải làm sao chứ? Cô muốn tôi phải hy sinh hạnh phúc nửa đời còn lại của mình sao? Nhanh tránh ra đi."

"Tiểu thư, thật xin lỗi, nếu cô rời đi, nương của Bình Nhi sẽ phải chết. Vì vậy nếu cô muốn rời đi, đừng trách Bình Nhi hét lên gọi người tới." Bình Nhi đe dọa Đinh Đương.

“Vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác ngoài làm việc có lỗi với cô rồi.” Đinh Đương nói.

“Cái gì…” Còn chưa nói xong câu, Bình Nhi đã bị Đinh Đương đánh bất tỉnh.

Đinh Đương lợi dụng lúc không có ai cởi hỉ phục, thầm nghĩ: Cũng may mình không cởi quần áo, chiếc túi nhỏ của mình cũng ở đó, nếu không mình đã phải ra ngoài mà không mặc quần áo rồi.

Cô cầm theo một số đồ trang sức và để lại lời nhắn trước khi bỏ trốn.

Cùng lúc đó, con trai của Hắc Táp là Hắc Thiếu Diêm cũng lẻn ra ngoài.

                       —--------------------------------------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-gai-de-thuong-xuyen-khong-den-thoi-co-dai/chuong-2-toi-da-ket-hon-chua-ma-oi-khong-chay-moi-la-do.html.]

Hắc Thiếu Diêm là con trai duy nhất của Hắc Táp.

Hắc Ưng Lâu danh tiếng lẫy lừng giới giang hồ, nghe nói 10 năm trước, Hắc Táp vì để cứu Cửu hoàng tử nên đã bị một tên lưu manh cứa vào mặt một vết lớn.

Kể từ đó, hắn ta trở nên m.á.u lạnh và tàn ác.

Nhưng những bất hạnh không bao giờ đến một mình.

Hai năm trước, hắn ta phát hiện ra rằng mình đã bị vợ là Hồng Hạnh phản bội.

Trong cơn tức giận, hắn ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những người có mặt ở viện tử của hắn lúc đó.

*viện tử: gian phòng riêng cho mỗi người ở thời xưa 

Cũng kể từ đó, hắn ta càng trở nên m.á.u lạnh hơn.

Chỉ cần là người phản bội hắn ta, hắn ta sẽ không lưu tình mà trực tiếp tự thân c.h.é.m đầu kẻ đó.

Vết sẹo trên mặt của hắn khiến tất cả mọi người đều phải sợ hãi khi đến gần, chỉ có những người thân nhất của hắn mới nhìn mà không thấy sợ.

                          —---------------------------------------

Khi nghe bà mối nói:

“Không thấy tân nương đâu, nàng ấy chạy trốn rồi.”

Hắn ta giống như một con sư tử mất kiểm soát, sẵn sàng cắn bất cứ ai mà bản thân nhìn thấy.

Mọi người đều nín thở vì sợ hãi, sợ lỡ sơ ý xúc phạm hắn, vậy không phải đến cái mạng nhỏ này cũng không còn sao.

Cuối cùng, Cửu hoàng tử nói:

“Bà mối, xin hãy mang bức thư mà tân nương viết tới đây.”

Bà mối run rẩy đưa lá thư ra, Hắc Táp lập tức giật lấy, đọc xong thay vì tức giận, hắn lại nở một nụ cười, điều này khiến tất cả mọi người ở đó đều bối rối.

Cửu hoàng tử nhìn lá thư liền nghĩ: Đúng là một nữ nhân tốt! Chẳng trách Hắc Táp đọc xong thư lại mỉm cười.

Hóa ra trong thư lại viết:

/// Người tên Hắc Táp gì đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gả anh, tôi là bị lừa đến gả thay, là nạn nhân của việc này.

    Tôi không biết Lâm lão gia là ai hết. 

    Nhưng anh đừng lo, nếu đến 30 tuổi tôi vẫn chưa gả, anh lại chưa cưới, tôi sẽ quay lại tìm anh.

    Còn nữa, tôi thấy trong phòng của anh có khá nhiều đồ trang sức, vì vậy tôi rất vui khi có thể giúp anh tiêu một chút, đừng đau lòng nhé!

    Ngoài ra, Bình Nhi là bị ép phải làm vậy, đừng làm khó cô ấy.

    Nếu anh muốn biết mọi chuyện thì đợi khi cô ấy tỉnh dậy hãy hỏi cô ấy.

    Bản cô nương muốn có một chuyến du ngoạn, sau này không gặp lại. ///

Cuối cùng, Đinh Đương còn vẽ một cái mặt quỷ to cuối thư.

                          —---------------------------------------

Không lâu sau, có người đến báo tiểu thiếu gia đã mất tích.

Sắc mặt của Hắc Táp đen lại, âm trầm hỏi: "Hôm nay ai là người trông coi tiểu thiếu gia?"

"Thưa… Thưa chủ nhân, là… là tiểu nhân." Hắn bị giọng nói của Hắc Táp dọa sợ, không cách nào có thể nói rõ ràng.

"Tiểu... tiểu thiếu gia... thiếu gia nói... nếu người cưới... cưới phu nhân… cậu ấy sẽ… sẽ không… không để ý người… còn nói... nói người rõ ràng đã… đã bảo cậu ấy không… không được tin tưởng bất kỳ… bất kỳ người phụ nữ nào… nhưng bây giờ người..." 

Hắn thật sự không thể giải thích được nữa rồi.

Ánh mắt Hắc Táp nhìn hắn như thể trực chờ muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

“Hồ nháo.” Hắc Táp hét lên.

*Hồ nháo: ~ làm loạn, đưa ra những chủ ý chưa suy nghĩ thấu đáo.

“Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng.” Người đàn ông tưởng rằng đang nói về mình, trực tiếp bị dọa sợ quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

"Hành Phong, Hành Long, các ngươi lập tức đi chuẩn bị ngựa. Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Diêm Nhi và nữ nhân c.h.ế.t tiệt đó. Tiện thể mang theo nha hoàn đó đi cùng đi. Dù sao cũng chỉ có cô ta mới biết người phụ nữ c.h.ế.t tiệt trông như thế nào đó." Hắc Táp ra lệnh.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

"Cửu hoàng tử, hôm nay làm người mất hứng, hôm khác ta sẽ qua phủ tạ tội."

*Mất hứng: giống kiểu không vui khi sang chơi mà chủ nhà có việc gấp phải rời đi

*Tạ tội: xin lỗi

"Với quan hệ của chúng ta mà còn cần khách khí vậy sao? Bây giờ ngươi muốn đi luôn à?" Cửu hoàng tử hỏi.

“Nghe nói người của Xích Long Bang gần đây hoạt động rất tích cực, nếu Diêm Nhi rơi vào tay bọn chúng thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.”

"Vậy thì đi thôi, ta đi cùng ngươi, dù sao Diêm Nhi cũng là nghĩa tử của ta."

Cửu hoàng tử mỉm cười, thật ra hắn muốn xem xem nữ nhân đặc biệt kia có thể bị Hắc Táp tìm được hay không.

"Được rồi, đi thôi!" Một nhóm người khí thế hùng mạnh xuất phát.

 

***Do đây là truyện cổ đại nên thỉnh thoảng mình sẽ để nguyên các từ hay dùng thời xưa. Nhưng yên tâm, nếu mình cảm thấy những từ đấy khó hiểu sẽ chú thích lại giúp mọi người.

***Cảm ơn đã ủng hộ Mặt Trăng Nhỏ. Nếu có ý kiến góp ý hoặc có truyện hay muốn chia sẻ với mọi người có thể liên hệ với mình để dịch truyện.

***Có thể để lại ở phần bình luận hoặc liên hệ với facebook "https://www.facebook.com/profile.php?id=61556243051847". Cảm ơn và chúc một ngày tốt lành!!!"

 

Bình luận

2 bình luận

  • Bộ này drop r hả à ơi?

    Somebody 3 tuần trước · Trả lời

    • Đổi tên thành Nha đầu dễ thương xuyên tới thời cổ đại có khi sẽ nhiều ng đọc hơn đấy 💝

      めいぷる 3 tháng trước · Trả lời

      Loading...