Cô Dâu Sống Trong Bãi Tha Ma - Chương 12: Kết

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:33:52
Lượt xem: 734

Tôi chậm rãi nhặt con d/ao lên.

Mai Mai vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn tôi đi về phía những người kia.

Đúng lúc này, cách cửa thôn không xa tôi nghe thấy tiếng một đàn chó sủa dữ dội, là Đại Hoàng, nó chạy đi và dẫn theo đám anh em của nó quay lại.

Đại Hoàng chạy nhanh nhất!

Chúng vây quanh tôi, nhìn về phía sau tôi sủa lên dữ dội.

Tôi đưa tay sờ Đại Hoàng, bày tỏ sự cảm ơn đối với nó, cũng ra hiệu cho nó im lặng. Tôi rất tỉnh táo, tôi biết bản thân mình phải làm gì.

Đại Hoàng là một con ch.ó trung thành, dũng cảm.

Còn tôi là một đứa nhát gan, nhu nhược, vô tri, ngu xuẩn, non nớt, tôi vốn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sợ đ/òn r/oi của ba, sợ n/ắm đ/ấm của anh trai, bị mẹ nói vài ba câu liền tin ngay.

Rõ ràng, rõ ràng tôi là người trêu chọc Mai Mai trước, nhưng cuối cùng lại là người đẩy cô ấy ra.

Tôi nhớ đến ánh tà dương ngập nắng vào giờ tan học trong lớp khi không có người.

Hôm đó đến phiên tôi trực lớp, Mai Mai không dám về nhà, tôi hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói cậu ấy sợ ba, tôi nói tôi cũng sợ ba, nhưng sau này khi tôi lớn lên, tôi sẽ là người bảo vệ cho cậu ấy.

Nhưng tôi — lại chẳng làm được gì cả.

Tôi vung d/ao lên lần nữa, cắt bỏ hết phần gan trong người tôi!

Tôi quỳ xuống đất, gió lạnh thổi qua, tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, tôi cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Nặng tựa ngàn cân lại nhẹ tựa lông hồng.

Tôi gần như không chịu đựng nổi, trước khi ngã xuống, tôi nhìn thấy cửa sân bị mở ra.

“A di đà phật” Giữa tiếng chó sủa hòa lẫn với tiếng tụng kinh, một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng bước vào.

Tay tôi che phần eo lại rồi ngã xuống đất.

Tôi đã hoàn thành những chuyện muốn làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-dau-song-trong-bai-tha-ma/chuong-12-ket.html.]

Cảm ơn người mẹ vô sỉ đó của tôi, để tôi sinh ra hợp pháp, bà ta đã ghi tuổi của tôi nhỏ hơn một năm trong hộ khẩu, bây giờ tôi vẫn chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm.

Rất lâu về sau, khi đó tôi đã cùng sư phụ tu hành rất lâu, Đại Hoàng biến thành Lão Hoàng.

Một hôm, khi giảng thiền trong chùa, đề cập đến chuyện nhân quả nguyên do, Thượng tọa hỏi tôi.

Có một con ếch nhỏ màu xám đột nhiên từ lá sen bên cạnh nhảy lên mu bàn tay tôi, tôi nhìn con ếch nhỏ, dùng từ ngữ thiền chuẩn trả lời Thượng tọa:

“Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh. Dục tri tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị”

*Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt bóng. Muốn biết nhân đời trước, hãy nhìn vào kết quả thọ báo hiện tại.

“Trưởng Lão hỏi tôi nhân quả, nhân quả của tôi đều nằm trong tay tôi.”

Trời tháng tư, mới nóng đã lạnh.

Nhân quả của tôi.

Ở trong lớp học sau hoàng hôn ngày hôm đó, trên cơ thể thiếu niên của chúng tôi.

Trong đống trứng ếch hỗn loạn dưới đầm sau cơn mưa, ở trên người con ếch nhỏ này giống như một đứa trẻ vừa lột da.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được lời bác cả đã thốt ra hôm đó.

—— “Đứa… đứa trẻ còn rất nhỏ, giống như cóc lột da vậy, tôi không dám nhìn, liền ném thẳng xuống ao.”

Tôi rũ mắt xuống, nước mắt đọng trên mi lại không thể nào rơi được.

Hình bóng đó đi theo tôi ngày càng mờ nhạt.

Xin lỗi, Mai Mai.

Nhân quả tuần hoàn, quả báo thích đáng.

Nguyện dùng trọn kiếp siêu độ, chỉ cầu kiếp sau tu thành chánh quả.

[Hoàn Chính Văn]

Bình luận

0 bình luận

    Loading...