Cô Dâu Sống Trong Bãi Tha Ma - Chương 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:47:02
Lượt xem: 1,304

“Cương Tử, Cương Tử, mẹ là mẹ của con mà, từ nhỏ đến lớn, mẹ đều bất công với con, đều là vì con, đã bao nhiêu lần con bị ba con đ/ánh m/ắng, mẹ, mẹ làm tất cả những điều này là vì con. Mẹ chỉ không muốn con vì cô ta mà ảnh hưởng đến việc học thôi!”

Tôi vung d/ao r/ạch ngang má bà ta, bà ta cuối cùng cũng câm miệng.

“Tôi chỉ muốn nghe, ông ta đã nói, sau đó thế nào?”

Người đàn bà đó run rẩy, đã không còn một chút hung hăng nào, bà ta không dám nhìn ai.

“Mẹ đợi bác, bác cả xử lý xong thì đi tới xem thử, cô ta đã bất tỉnh rồi, mẹ liền thay quần áo cho cô ta. Kết quả đợi hai ngày rồi mà cô ta vẫn chưa ch*t, nhưng đã đến giờ lành kết âm hôn, mẹ không còn cách nào khác, chỉ… chỉ có thể nhét đầy cám vào miệng cô ta rồi đưa vào trong quan tài.”

“Cho nên… Bà đem người sống vứt vào trong quan tài, làm ầm ầm ĩ ĩ trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong thôn, rồi mang đến nghĩa trang Lý gia?”

Trưởng thôn hét lên đau khổ: “Bọn ta cũng không còn cách nào khác nữa.”

Lúc này anh cả tôi đột nhiên run lên: “Cái gì mà không còn cách nào? Rõ ràng có cách! Tôi nói rồi, Mai Mai cô không thể buông tha cho tôi sao? Tôi là người ít tạo nghiệp nhất mà… Cương Tử, tao nói cho mày biết, thứ cô ấy uống vốn không phải thuốc trừ sâu, cũng không thể ch*t, tối đêm đó chính tai tao nghe ba mẹ đã nói thế!”

Sống lưng tôi tê dại, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng anh tôi.

“Thật, thật mà! Không tin mày hỏi ba đi.”

Ba tôi gần như không hít thở được khi nghe câu đó, nhưng ông ấy không ngất nổi, vì tôi đã đ/âm một nh/át vào động mạch đùi của ông ta.

Ông ấy đau đớn hét lên: “Tao nói, tao nói. Đó không phải là thuốc trừ sâu, là loại thuốc tao đã mua trước đó, tao sợ mẹ mày phát hiện nên đã đổ vào trong lọ thuốc trừ sâu, có uống cũng không ch*t được, chỉ sẽ…. ý tao là sẽ không thể ch*t, sẽ không thể ch*t! Nhưng khi đó, Mai Mai đã được ch/ôn c/ất rồi…”

Đột nhiên tôi không kiềm được mà vừa khóc vừa cười, một nỗi thống khổ cực lớn dâng lên trong lòng, từ trước đến nay tôi không hề biết cảm giác căm phẫn và hối hận kết hợp lại sẽ là loại cảm nhận này!

Tôi vừa khóc vừa cười, tôi bò qua đó, quỳ xuống trước mặt Mai Mai, cô ấy không nhúc nhích.

Tối hôm đó, ở trong trường tôi nghe bạn học thôn bên nói, rõ ràng tôi đã trốn học về, rõ ràng tôi đã đi qua nghĩa trang nơi cô ấy được chôn cất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-dau-song-trong-bai-tha-ma/chuong-11.html.]

Rõ ràng tôi đã nghe thấy bên trong có động tĩnh, có âm thanh.

Nhưng vì tôi nhát gan, vì tôi khó chịu, tôi nghĩ rằng Mai Mai không tha thứ cho tôi, là con chuột hoặc là ma quỷ, cho nên đã lặng lẽ đi qua.

Tôi… chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, bỗng nhiên ho ra một ng/ụm m/áu.

Tôi gào khóc thật lớn trong nỗi thống khổ tột cùng.

14

Nhưng đó chưa phải là kết thúc.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Người cha rẻ mạt của tôi không lên tiếng nhưng trưởng thôn lại nói:

“Lý Lão Ngũ, ông dám làm không dám nhận sao? Sự việc chỉ có như vậy sao? Đúng, là tôi chủ trì tang lễ, toàn bộ người trong thôn tham dự, có nghe thấy động tĩnh cũng không phải một hai người, cùng lắm là mọi người thấy ch*t không cứu, còn mày thì sao? Mai Mai, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn đ/òi m/ạng thì phải đòi hắn! Hắn mới là nguồn cơn của mọi chuyện!”

Người ba rẻ mạt của tôi run lên: “Lý Lão Đại, tôi gọi ông một tiếng anh cả, ông liền đối xử với tôi vậy à? Ông muốn Cương Tử triệt để hận tôi đúng không? Haha, ngay cả khi ông làm vậy, Cương Tử vẫn nằm trong hộ khẩu nhà tôi. Hiện tại tất cả mọi người đều ch*t rồi, chỉ có nhà Lão Ngũ ta vẫn còn, nhà Lão Đại ông, thế mà, tuyệt hậu rồi!”

“Nói tiếp đi!” Tôi chậm rãi quay đầu nhìn bọn họ.

Bọn họ đồng thời câm miệng.

Người ba rẻ mạt của tôi đang ngậm miệng, lại đột nhiên hét lên, giây sau đó, tay ông ta bị quay một cách không tự nhiên, xương từ miệng vết thương của ông ta nhô ra tự đ/âm vào cổ mình, dịch thể trong cổ ph/un ra, ông ta lắp bắp nói: “Tôi nói, tôi nói… còn, còn có…”

“Còn có sau đó, tôi nghĩ cô ta vẫn chưa ch*t, nên, nên cùng bốn anh em kia đi đ/ào mộ… cô ta quả nhiên chưa ch*t, mọi người đều nói nếu đã vậy thì, chi bằng… đừng đ/ánh tôi, bọn họ đã động thủ trước, là bọn họ!!!” Ông ta cố gắng thanh minh, “Vì cô ta không nghe lời, tôi mới gi/ật r/ách một nắm tóc của cô ta…”

Tôi dùng d/ao r/ạch ngang khóe miệng ông ta, miệng ông ta r/ách t/oạc ra, ô ô không nói thành lời.

Ma quỷ không thể tự mình động tay tr/ả th/ù, họ cần người thay thế, cần một con rối, cần nỗi sợ và hổ thẹn của lòng người, cần thuật che mắt người khác.

Nhưng tôi có thể.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...