Có Câu Chuyện Nào Ngược Tả Tơi Nhưng Vẫn Không Buông Xuống Được Không? - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:20:22
Lượt xem: 317

1.

Sau ba năm sống ẩn danh.

Tôi tình cờ gặp lại Lương Tiêu trong một hoạt động dành cho phụ huynh và các con ở trường.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, đôi chân dài vắt lên nhau một cách tao nhã.

Dù ngồi ở hàng cuối cùng nhưng người đàn ông đó vẫn toát ra khí chất không thể lẫn vào đâu được.

Trái tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp!

Ký ức tôi bị Lương Tiêu đè trên cây đàn piano nhiều năm trước chợt ùa về trong tâm trí.

Những phím đen trắng bị đè lên tạo ra những nốt âm trầm hỗn loạn, anh cắn vai tôi, nói: "Yêu Yêu, nếu em nói dối tôi, em sẽ phải chết!"

Muốn chạy trốn!

Nhưng sẽ bị phát hiện ra sơ hở!

Tôi cắn răng bước lên bục giảng.

Bản thân tự nhủ trong lòng.

Sẽ ổn thôi.

Vu Yêu Yêu đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn được thiết kế hoàn hảo vào ba năm trước.

Anh ta đã tận mắt chứng kiến ​​"tôi" bị đốt cháy thành tro và đã tổ chức một đám tang hoành tráng cho "tôi".

Anh ta tin vào cái ch.ết của "tôi".

Hiện giờ, tôi là Tưởng Từ.

Một giáo viên mẫu giáo bình thường.

Cuộc gặp gỡ này chỉ là tình cờ.

Sau khi tự trấn an tâm lý xong, tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, chắp hai bàn tay hơi run ra sau lưng, bình tĩnh phát biểu khai mạc.

Cách đây không lâu, lũ quét xảy ra ở vùng núi ngoại thành phía Bắc khiến nhiều người phải sơ tán.

Vì vậy nhà trường muốn tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện.

Tại đây, học sinh và phụ huynh sẽ cùng nhau làm ra những món đồ thủ công, sau đó đem bán đấu giá cho các doanh nghiệp trong địa phương và tất cả số tiền thu được sẽ đem đi quyên góp cho các vùng thiên tai.

Sau khi giải thích nội dung của hoạt động, tôi yêu cầu người giám sát phát nguyên liệu thủ công cho từng học sinh và phụ huynh. Một tiếng sau, phụ huynh sẽ đưa con lên nộp bài.

Một số phụ huynh giúp các em vẽ tranh, một số thì làm nhân vật hoạt hình dễ thương bằng đất sét siêu nhẹ. Còn một số người lại trực tiếp viết những bức thư pháp tuyệt đẹp bằng bút lông.

Chỉ mình Lương Tiêu là khác, anh ta không cầm bất cứ thứ gì trên tay.

Anh ta không làm gì cả.

Bởi vì anh đã nhìn tôi suốt cả tiếng đồng hồ kể khi sự kiện bắt đầu.

Ánh mắt âm u, đầy sự thăm dò.

Da đầu tôi tê dại.

"Cha Lương Đào Đào, anh không giúp bé làm đồ thủ công à?"

Cô giáo Tiểu Lý đang đứng ở bên cạnh bỗng phá vỡ sự im lặng.

Lúc này Lương Tiêu mới rời ánh mắt khỏi tôi, từ từ cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của anh ta và lấy từ cổ ra một chiếc vòng có gắn một lọ thủy tinh nhỏ.

Tiểu Lý khó hiểu hỏi. "Đây là…?"

"Tro cốt của vợ tôi."

Sau khi tiếng nói phát ra, tất cả phụ huynh và giáo viên đều kinh hãi quay ra nhìn Lương Tiêu.

Có thứ gì đó màu xám trong lọ thủy tinh nhỏ.

Càng nhìn càng thấy rõ ràng.

"Có lẽ sẽ bán được giá tốt đấy."

Anh ta không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, con ngươi anh tối đen, nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười. "Cô giáo Tưởng, cô phải giữ nó giúp tôi thật cẩn thận."

"Trẻ em ở vùng thiên tai có được uống nước sạch, ăn cơm nóng hay không đều phụ thuộc vào cô đó."

Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.

Chẳng mấy chốc, tôi đã hiểu được ý của anh.

Bởi vì chỉ hai mươi phút sau, nhiều ông chủ của các công ty khác nhau đã tập trung tại giảng đường của trường.

Lương Tiêu ngồi ở hàng ghế đầu tiên và mua chiếc vòng cổ tro cốt với giá 1314 vạn tệ.

Anh ta nói.

Con số này tượng trưng cho tình yêu chung thủy của anh đối với người vợ quá cố.

Dù sống hay ch.ết cũng không thay đổi!

Lúc nói điều này, tầm nhìn của anh quét qua tôi.

Tay tôi đang cầm món đồ đấu giá vô thức run lên.

2.

Sau khi tan làm, tôi trốn trong nhà vệ sinh, dùng thẻ đen để gọi cho cảnh sát Từ, người đã liên lạc với tôi khi đó.

Sau cái ch.ết giả năm đó, vì sự an toàn của tôi, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc.

Tôi vốn nghĩ rằng nếu tôi đổi tên, thay đổi tình trạng học vấn và cuộc sống của mình, di chuyển tới một thành phố xa xôi, thì tôi sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với Lương Tiêu trong cuộc đời này nữa.

Nhưng không ngờ ba năm sau, chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Nhưng làm sao Lương Đào Đào có thể là con của Lương Tiêu được?

Cô bé đã ba tuổi.

Khi Lương Tiêu quen tôi thì không hề ở cùng bất kỳ người phụ nữ nào khác cả.

Tâm trí tôi hỗn loạn, các cuộc gọi cho cảnh sát Từ đều không được trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-cau-chuyen-nao-nguoc-ta-toi-nhung-van-khong-buong-xuong-duoc-khong/chuong-1.html.]

Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc rời khỏi tòa nhà giảng dạy trước, tôi sẽ phải lên sẵn kế hoạch để chuẩn bị cho mọi tình huống sau khi về tới nhà.

Không ngờ khi tôi đến bãi đậu xe để lấy xe điện thì phát hiện ra lốp xe đã bị thủng còn dây nối điện thì bị cắt mất.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô dừng ngay bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.

Lương Tiêu cười nói: "Cô Tưởng, tôi có thể cho cô đi nhờ."

Lương Đào Đào ở bên cạnh cũng dùng chất giọng trẻ con của mình bảo tôi lên xe.

Tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta nên đành phải cười từ chối, nói rằng phía trước có một tiệm sửa xe ở ngã tư nên tôi không muốn làm phiền họ.

Lương Tiêu cũng không ép buộc, anh bảo tài xế lái xe đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cho đến khi chỉ còn thấy đuôi xe là một chấm đen, tôi mới dám đẩy xe điện ra ngã tư để.

Vậy mà hôm nay cửa hàng sửa xe không mở cửa!

Bầu trời âm u bắt đầu lác đác vài hạt mưa rơi.

Tôi đưa tay ra xem thử mưa lớn cỡ nào, khi vừa nhìn lên thì đã thấy chiếc ô đen che kín ánh sáng.

Mùi trà Darjeeling quyện với mùi đất xộc vào mũi tôi.

"Con gái dầm mưa không tốt đâu."

Cánh tay của Lương Tiêu mơ hồ lướt qua vai tôi.

Khuôn mặt hồng nhăn nhó của Đào Đào ở trong xe, bổ sung thêm. "Nếu lỡ may bị bệnh mà phải tiêm thì sẽ rất đau đó!"

Tim tôi đập loạn xạ.

Cuối cùng tôi cũng lên xe của Lương Tiêu.

Từ chối trong trường hợp này chắc tôi sẽ trở thành người cố tình ra vẻ.

Mặt kính bên ngoài bị nước mưa xối vào, rất nhanh đã đọng lại một tầng sương mỏng.

Xe điện của tôi lẻ loi một mình ở bên ngoài kia mặc kệ mưa tàn phá.

Lúc này, Lương Tiêu lấy khăn tay ra lau tai cho tôi.

Tôi giật mình ngả người ra sau, lưng chạm vào thành xe. Trong không gian chật chội, ánh mắt anh bỗng nhiên thật gần.

Sâu như vực thẳm, dường như nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi.

Tôi giả vờ bình tĩnh nhận lấy khăn tay: “Cám ơn cha của Đào Đào, tôi tự làm được.”

Lương Tiêu khẽ nhếch khóe môi.

Ánh mắt anh dời xuống, rơi vào tay tôi: “Tay của cô giáo Tưởng thật đẹp, rất thích hợp để chơi đàn.”

Giọng nói trầm bổng, âm cuối có phần luyến láy.

Nhưng lại kéo tâm trí tôi xuống địa ngục.

-------------------------

Năm 19 tuổi, tôi là giáo viên dạy đàn piano của Lương Tiêu

Để có được công việc đó, tôi đã làm một bản sơ yếu lý lịch giả và nói dối rằng mình mới tốt nghiệp.

Ban đầu, tôi thực sự chỉ là một gia sư dạy piano bình thường.

Nhưng sau đó, cảnh sát Từ đã tìm gặp tôi, hỏi rằng liệu tôi có thể ghi chép lại những người đã ra vào nhà Lương Từ mỗi khi tôi đến nhà anh ta dạy học được không.

Nhà họ Lương là gia đình giàu có hàng đầu ở chỗ chúng tôi.

Bề ngoài, Lương gia kinh doanh bất động sản nhưng sau lưng lại nhúng tay vào những ngành công nghiệp đen tối.

Trắng đen đều có một chân.

Cảnh sát đã nhìn chằm chằm vào họ trong thời gian dài nhưng lại không hề có tí tiến triển nào.

Cảnh sát Từ nghĩ tôi là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lúc đó tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không muốn sa vào vũng nước đục này nên đã dứt khoát từ chối.

Nhưng ngay khi tôi đề nghị việc từ chức với Lương Tiêu.

Anh bất ngờ tỏ tình với tôi.

Sau khi bị tôi từ chối, anh ta đã xé nát cái vẻ ngoài đạo đức giả và bắt đầu ngăn cản tôi gặp mặt gia đình. Khiến tôi bị bạn bè và bạn học xa lánh, thậm chí cả những chàng trai từng bày tỏ tình cảm với tôi cũng biến mất một cách khó hiểu.

Anh nói bản thân ghen tị, không muốn nhìn thấy tôi cười với ai khác ngoài anh ta.

Anh nói thích tôi, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn một mình anh mà thôi.

Cuối cùng, anh ta nhốt tôi trong một chiếc lồng vàng, trở thành chim hoàng yến chỉ có anh mới được ngắm nhìn và chơi đùa.

Để trốn thoát khỏi đây, ngoài mặt tôi ra sức giả vờ lấy lòng Lương Tiêu nhưng sau lưng lại bí mật liên lạc với cảnh sát Từ.

Anh ấy cũng kể cho tôi nghe tất cả những manh mối mà cảnh sát tìm được.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một người bình thường.

Người bình thường thì sẽ có khuyết điểm.

Vào ngày xảy ra sự việc, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sẽ phải c.hết nhưng không ngờ sĩ quan Từ lại bày ra kế phóng hỏa và để tôi "c.hết" trong đám cháy.

Từ đó trở đi, Vu Yêu Yêu biến mất hoàn toàn.

Trên thế giới này, chỉ còn Tưởng Từ.

Mà manh mối tôi tìm được lúc đó thật giả lẫn lộn lại không liên quan đến cốt lõi nên sau đó đã có người nhảy ra chịu tội thay.

Đến cuối cùng thì Lương Tiêu vẫn không hề bị đánh bại.

---------------------

Tôi cụp mắt xuống, bình tĩnh lau mái tóc ẩm ướt của mình: “Tôi không biết chơi đàn.”

"Ồ."

Lương Tiêu nhìn đi chỗ khác, gõ ngón trỏ lên đầu gối và nói với giọng điệu đùa giỡn. "Thật đáng tiếc."

Bình luận

2 bình luận

Loading...