Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔ ẤY THÍCH NÓI DỐI - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:51:17
Lượt xem: 424

11

 

Trên cầu thang dẫn lên tòa nhà học, đám nữ đầu gấu mặt mày tái xanh, cuối cùng vẫn phải cùng vài tên đầu gấu khác quỳ xuống.

 

Các học sinh đi qua chỉ trỏ, nhìn qua rồi lại nhìn lại.

 

Khi Bối Giang đến, cô ấy theo bản năng muốn né qua, nhưng trợ lý hiệu trưởng ngăn lại, ra hiệu cho cô ấy tiến về phía trước.

 

Cô ấy cúi đầu bước đi.

 

Mấy tên đầu gấu mặc dù mặt mày tái mét, miễn cưỡng nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười, gọi tên cô ấy: "Trước đây là chúng tôi sai, xin lỗi."

 

Bối Giang ngơ ngác, đứng đó nhìn chằm chằm vào chúng.

 

Chúng cố gắng nặn ra nụ cười: "Xin lỗi nhé." Nhưng ánh mắt đầy ác ý không hề che giấu.

 

Bọn này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chẳng đáng tin chút nào.

 

Nơi này, Bối Giang chắc chắn không thể ở lại nữa.

 

12

 

Tôi rửa sạch m.á.u mũi bằng nước lạnh, rồi gọi cho bố tôi.

 

Ông đang rất giận, tôi nghe tiếng gió rít qua điện thoại, rồi tiếng cửa kính xe đóng lại, giọng nói qua điện thoại càng lớn hơn.

 

"Con đang ở đâu?!"

 

"Con đi đòi tiền."

 

"Đòi tiền gì? Đòi tiền mà lại nói với thầy là bố mày bị bệnh nặng à? Đứa con bất hiếu! Trời đánh mày đi! Nhà họ Tề thật là số khổ! Mẹ mày giỏi giang, học hành tốt như thế, sao lại sinh ra đứa vô dụng như mày!"

 

"Bố, con muốn học hành nghiêm túc. Con dự định kỳ thi tới sẽ vào top 20 của khối - bố, bố giúp con một việc được không?"

 

"Với cái thành tích tệ hại của mày, đừng mơ vào top 20, thi đại học còn khó... Đợi đã, mày vừa nói gì?"

 

Sau một khoảnh khắc im lặng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Bố tôi nói: "Top 10 khối."

 

Tôi đáp: "Được."

 

Bố tôi hỏi: "Nói đi, việc gì. Nếu là g.i.ế.c người phóng hỏa, 'top 10' thì bố mày không giúp nổi."

 

"Làm từ thiện. Giúp con tài trợ một học sinh nghèo. Hỗ trợ học bổng."

 

"... Con đang yêu đương hả? Đồ chó chết!"

 

"Không phải, chỉ là bạn cũ của con, người nợ tiền con. Học hành cũng khá, top 3 khối. Bố không tin thì hỏi bạn chiến hữu của bố là thầy chủ nhiệm của con."

 

13

 

Tôi cúp máy, rồi quay lại văn phòng hiệu trưởng.

 

Thái độ của ông ta thay đổi hoàn toàn.

 

Thậm chí còn đưa tôi áo sơ mi trắng của ông ta để thay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-ay-thich-noi-doi/chuong-9.html.]

"Bối Giang muốn chuyển trường, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp, thực ra hồ sơ học bạ của cô ấy chưa chuyển về đây, chỉ là đang học tạm thôi."

 

Hiệu trưởng ngập ngừng: "Vấn đề là... Bối Giang có thể sẽ không muốn chuyển trường, cô ấy được chính mẹ đưa đến đây. Khi đến, mẹ cô ấy nói rằng cô ấy sẽ học ở đây trọn ba năm."

 

14

 

Từ hành lang tòa nhà hành chính vào tòa nhà học, khi xuống đến tầng ba, tôi tình cờ gặp Bối Giang đang đi lên cầu thang.

 

Hôm nay trời rất đẹp.

 

Cái lạnh đầu đông vừa đủ, trời đất phía nam phủ sương, chim chóc vỗ cánh bay lượn.

 

Tôi bước xuống bậc thang đầu tiên.

 

Trong sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên một khuôn mặt dưới ánh nắng.

 

Cô ấy từ từ bước lên cầu thang.

 

Một tay vô thức ấn lên vết sẹo trên cổ, mỏng manh và tinh tế, giống như một câu thơ cổ trong bài mà tôi không nhớ được.

 

Cô ấy gầy hơn.

 

Ánh mắt cô lướt qua tôi, tiếp tục bước lên.

 

Một lát sau, cô lại quay đầu nhìn tôi, bước thêm hai bước, lại quay đầu nhìn.

 

Lần thứ ba, cô ấy cuối cùng đã xác nhận.

 

Trong tay cô là một quyển ghi chép đã viết suốt cả đêm, ngồi dưới ánh đèn nhà vệ sinh, viết từng chút một.

 

Cô ấy hỏi tôi: "Tề Gia Lương? Sao... cậu lại ở đây?"

 

"Ừ, dạo này cậu ổn không?"

 

Cô ấy ngay lập tức rời mắt đi: "Cũng... ổn."

 

Lại nói dối!

 

Tôi nhìn cô, sao mặt cô lại nhỏ thế, mắt cô càng to hơn, tóc thì dài ra một chút.

 

Che đi một phần vết sẹo trên cổ.

 

Cô ấy cũng nhìn tôi.

 

Nhìn tôi vài giây, cô ấy suy nghĩ, suy nghĩ rất lâu, dường như chợt nhớ ra điều gì, thò tay vào trong áo lấy ra cái gì đó.

 

Cô ấy lục lọi mãi, cuối cùng lôi ra vài tờ tiền lẻ.

 

"Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, mình còn nợ cậu 50 đồng... Cái ô mình cũng nhớ nữa."

 

Tôi bước thêm một bậc, cô ấy cũng bước lên một bậc, tôi đưa tay ra.

 

Cô ấy cũng đưa tay ra, ánh mắt dán chặt vào mấy tờ tiền, mười đồng, năm đồng, một đồng, những tờ tiền cũ xếp gọn gàng.

 

Bàn tay mảnh khảnh, yếu ớt đến mức chỉ cần nắm chặt là sẽ gãy.

 

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, mắt cô ấy mở to.

 

Chuông báo vào lớp vang lên, chói tai.

Loading...