Cô Ấy Không Cố Ý Quên Tôi - Chương 25, 26, 27, 28: Rất bẩn.

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:31:22
Lượt xem: 1,691

25.

"Bà chủ..."

Tiểu Trần ngửa mặt kêu trời.

"Anh ta lại đến nữa rồi."

Ám chỉ Giản Kỳ, người đàn ông mỗi ngày đều ngồi ở cái bàn phía trước cửa tiệm.

Từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa, dường như anh ta đã ngồi ở đó suốt cả ngày.

"Có doanh thu là được."

Tôi vừa nghiền cà phê vừa nói.

"Lạc Lạc..."

Anh ta đi khập khiễng đến quầy bar, cẩn thận đặt lên một chiếc bánh kem hình trái tim màu hồng trước mặt tôi.

Người đầy bùn đất.

Rất bẩn.

Trên tóc còn dính bùn, chỉ có chiếc bánh là nguyên vẹn.

Anh ta cười nói: "Hôm nay là sinh nhật em, anh..."

"Tiên sinh, anh làm bẩn cửa hàng của chúng tôi rồi."

Gương mặt Giản Kỳ hiện rõ vẻ không vui, ánh mắt không rời khỏi tôi.

Tôi lấy một tờ giấy, lót lên dây của hộp bánh rồi đem ra ngoài.

Giản Kỳ từng bước từng bước theo sát tôi:

"Lạc Lạc, cái này không bẩn, anh bảo vệ nó mà..."

Rầm!

Tiếng ném vào thùng rác vang lên rất lớn.

Chiếc bánh màu hồng ban đầu vỡ không thành hình thành dạng, trộn lẫn vào nhau, chiếc bánh bỗng chốc biến thành hai màu xám đen.

Tôi nhíu mày, không nhìn anh ta:

"Rất bẩn, đừng vào đây nữa."

26.

"Bà chủ, bên ngoài trời mưa rồi."

Tiểu Trần nhắc tôi.

Là một cơn mưa dông đột ngột ngày hè.

Nhìn ra ngoài qua cửa kính, Giản Kỳ mặc bộ vest ngồi xổm bên cạnh thùng rác, trên người có vài vệt nước mưa loang lổ.

"Haizz, có vẻ hôm nay không có khách nữa rồi." Tôi thu dọn đồ đạc.

"Vậy hôm nay về sớm đi."

Tiếng mưa rơi trên ô phát ra âm thanh rất lớn.

Tôi biết anh ta đang theo sau tôi.

[Cảnh báo! Thế giới lệch lạc nghiêm trọng! Ngay lập tức xóa bỏ Tần Lạc!]

Lại đến nữa rồi.

Ngày nào cũng phải diễn ra cảnh này.

Lại là chiếc xe tải mất kiểm soát, không chút mới mẻ.

Tôi lặng lẽ nhìn nó lao đến với tốc độ mà tôi không thể tránh kịp.

Khi chiếc xe chỉ còn cách tôi vài centimet, nó đột ngột dừng lại.

Dưới màn mưa hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng người nặng nề ngã xuống ở phía sau.

Quay lại thì thấy Giản Kỳ đã nằm trên mặt đất, yếu ớt hơn cả m/a q/uỷ.

Mưa lớn ướt đẫm toàn thân anh.

Tôi đặt ô xuống đất, che cho anh ta một chút.

Hôm nay cũng phải cảm ơn anh.

27.

Tôi có thể cảm nhận thế giới này đang sụp đổ một cách mất kiểm soát.

Bằng chứng là việc Tống Thanh Kỳ đăng một bài lên mạng xã hội, kêu là mình bị m/a ám, không hiểu sao lại yêu Giản Kỳ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-ay-khong-co-y-quen-toi/chuong-25-26-27-28-rat-ban.html.]

"May mà bà đây kịp thời tỉnh ngộ, đã ly hôn luôn rồi."

Tôi âm thầm nhấn like cho cô ta.

Chuyện của Giản Kỳ lan truyền khắp giới thượng lưu.

Mọi người đều nói anh ta đi/ên rồi.

Công ty cũng không thèm quan tâm, mỗi ngày chỉ biết chạy trốn hoặc là chịu đựng ánh mắt khinh miệt của người khác.

Cũng có nhiều người chửi mắng tôi.

Nhưng có lẽ họ quên mất, tôi vẫn còn trong nhóm.

[Bây giờ lão nương giàu cực kỳ.]

...

Thông tin vừa gửi đi, nhóm chat vốn sôi động bỗng nhiên đột ngột im lặng.

Tôi đọc sách, vẽ tranh, cách hai ba ngày lại đi dạo phố.

Nhân lúc công ty Giản Kỳ chưa phá sản, việc tiêu tiền mới là quan trọng.

Bây giờ cổ phiếu của anh ta xanh rờn đến mức khiến người ta nhìn mà muốn nhảy lầu.

Tôi đầu tư một chút dựa vào trực giác.

Có lẽ do tôi đã phải chịu đủ mọi khổ nhọ trên đời suốt 20 năm qua, bây giờ vận may rốt cục cũng đã đến, kiếm không ít tiền vốn lẫn lãi.

Tiệm bánh giao cho Tiểu Trần quản lý.

Cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu tận hưởng thế giới này.

Giản Kỳ muốn chuộc tội, thay tôi chịu một loạt hình phạt.

Tôi tất nhiên sẽ thuận theo ý anh ta.

28.

Nửa tháng sau, một ngày nọ anh gõ cửa nhà tôi:

"Lạc Lạc."

Anh ta vẫn luôn cười với tôi.

Chỉ là bây giờ cơ thể gầy gò vô cùng.

Dù trước đó đã chăm chút bản thân nhưng vẫn rất khó coi.

Làm cho bông hồng trong tay anh đỏ như muốn hút cạn m/áu của chủ nhân vậy.

"Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày anh cầu hôn em."

Anh lấy chiếc hộp nhẫn từ trong bông hoa ra.

Mở hộp ra, là chiếc nhẫn năm xưa.

Thân thể như chỉ vòn thịt bọc xương, hốc mắt sâu hoắm, sớm đã không còn vẻ phong độ ngày nào nữa.

Đôi mắt cũng trở nên to hơn.

Trong đó toàn là hình bóng tôi.

Bóng dáng ấy không chút xao động.

Anh tự nói với mình: "Anh vừa đặt bàn ở một nhà hàng, chúng ta qua đó..."

"Thì hôm nay, cũng là kỷ niệm một năm ngày em ra tù."

Anh nghẹn lời:

"Lạc Lạc, nếu anh biết trước anh sẽ yêu em như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm thế."

Cửa nhà tôi không mở ra hoàn toàn, cách một khe hẹp không rộng.

Tôi nhìn anh ta với một thái độ hoàn toàn lạnh lùng xa cách, không còn một chút cuồng nhiệt nào của ngày xưa nữa:

"Đủ rồi, cuộc sống riêng của chúng ta đều đang rất tốt, đừng gặp lại nữa."

Anh đã cứu tôi bao nhiêu lần, tôi đều biết.

Hành hạ nhau cũng chẳng để làm gì.

"Giản Kỳ, tôi thực sự, không hề yêu anh một chút nào."

"Cũng không muốn gặp lại anh."

Tôi bình tĩnh phân minh.

Sau đó không quan tâm đến thái độ của anh mà khép chặt cửa lại.

Bên ngoài không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...