Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:50:21
Lượt xem: 292

27

 

Tiết Khiết không c..hết, cô ta đi tìm bố tôi.

 

Bố tôi gọi điện yêu cầu tôi ly hôn với Lý Thành và rời khỏi nhà, giao anh ta cho Tiết Khiết. Tôi nói với ông ta rằng tôi có thai và Lý Thành không ngần ngại để tôi có nó. Tôi khóc lóc thảm thiết trách ông ta thiên vị, hỏi ông ta tại sao không thể dành cho tôi một chút tình phụ tử.

 

Bố tôi khịt mũi lạnh lùng ngắt lời tôi, ông ta nói rằng nếu tôi không nghe lời, ông ta sẽ không chia cho tôi một xu thừa kế. Công ty đã bị ông ta làm cho phá sản, và tài sản mà ông ta để lại cho tôi sẽ chỉ là một đống nợ!

 

Trong đám tang của mẹ tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt ông ta không có nỗi buồn mà chỉ có niềm vui của sự trả thù, tôi biết rằng nếu tôi có kỳ vọng vào ông ta, tôi sẽ bị ông ta đốt cháy không còn một mảnh tro tàn.

 

Tôi nói rằng tôi sẽ không bao giờ ly hôn với Lý Thành, và bố tôi tức giận cúp điện thoại.

 

Lý Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi và nói rằng vợ chồng tôi sẽ cắt tiền viện trợ nếu họ tiếp tục như vậy.

 

Để làm hài lòng bố tôi, Tiết Khiết đã đến bệnh viện chăm sóc mẹ cô ta. Thật đáng tiếc khi những gì cô ta làm đã bị tôi "vô tình" tiết lộ cho mẹ cô ta.

 

Mẹ của Tiết Khiết gọi cô ta là một con điếm.

 

"Tôi là con điếm, bà có tốt hơn không? Tôi là cũng học bà mà ra, không biết xấu hổ!"

 

Mẹ của Tiết Khiết tức giận đến mức chỉ cái gì đó vào cô ta, tôi kéo cô ta đi trốn.

 

"Đừng đạo đức giả nữa, nếu chị thật lòng thì ngay lập tức ly hôn với Lý Thành đi.” Tiết Khiết hung hăng nói.

 

“Chúng tôi sẽ không ly hôn.” Tôi nghiêm túc nói: “Tôi và Lý Thành sẽ sớm có con, cho dù thế nào cũng sẽ không ly hôn.”

 

Lục Tri Húc tình cờ đi qua nghe thấy, anh kéo tôi đi.

 

"Tại sao?” anh hỏi.

 

"Tại sao? Sao lại mang thai, tại sao lại không muốn ly hôn? Em không biết anh ta ngoại tình với Tiết Khiết à?"

 

"Em biết. Nhưng anh ta là cha của đứa trẻ trong bụng em."

 

"Nếu em lo lắng cho đứa trẻ, tôi có thể..."

 

Anh có thể làm gì? Anh có thể chấp nhận đứa trẻ này không Lục Tri Húc...anh đúng là một kẻ ngốc...

 

"Em sắp làm mẹ rồi, mong bác sĩ Lục đừng quấy rầy em nữa, được không?"

 

Sau khi tôi nói xong, Lý Thành đi tới và khoác vai tôi, giống như một người chiến thắng, anh ta chào Lục Tri Húc và tự hào dẫn tôi đi.

 

Tôi đã bỏ lại Lục Tri Húc một lần nữa, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng.

 

28

 

Lý Thành vui vẻ sắp xếp phòng cho em bé.

 

Anh ta nhẹ nhàng úp mặt vào bụng tôi, thích thú thở dài: "con đạp này."

 

“Anh có vui không?” Tôi vuốt tóc anh ta.

 

"Rất vui. Không, là hạnh phúc." Lý Thành nắm tay tôi, suýt nữa thì khóc.

 

“Vậy thì tốt.” Tôi cười, anh ta càng vui vẻ.

 

Tiết Khiết đã trở thành một con chuột sống chui sống lủi trên đường phố, cô ta gọi điện cho Lý Thành khi đã quá say.

 

Lý Thành không muốn nói chuyện với cô ta, vì vậy tôi khuyên anh ta đưa Tiết Khiết về nhà.

 

Khi tỉnh dậy, Tiết Khiết hét lên yêu cầu tôi ly hôn,  cô ta ở lì trong nhà tôi không chịu rời đi.

 

Lý Thành rất thờ ơ với cô ta vào ban ngày nhưng lăn lộn trên giường sau khi cãi nhau cô ta vào ban đêm. Rõ ràng là không chịu nổi, lại còn không đồng ý ly hôn, Lý Thành thật sự rất nhát gan đáng ghét.

 

Lý Thành đã điều tra người tung tin và phát hiện ra rằng người đó đang ở nước ngoài. Chưa kịp đi sâu, anh ta đã nhận được tài liệu đen của mình, lần này là ảnh giường chiếu chụp cảnh anh ta và Tiết Khiết làm tình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chua-biet-meo-nao-can-miu-nao/phan-10.html.]

Lý Thành sợ tôi nhìn thấy nên thương lượng với đối phương, hứa sẽ cho người ta một khoản tiền để mua trọn vẹn những thứ này.

 

Bên kia yêu cầu giao dịch trực tiếp bằng tiền mặt, Lý Thành sợ tôi hiểu lầm nên nói với tôi rằng anh ta đi công tác, ra nước ngoài một mình.

 

Một ngày nọ, khi Lý Thành đang "đi công tác", Tiết Khiết tỉnh dậy và thấy trên giường mình đầy m..áu.

 

Cô ta la hét và khóc lóc điên cuồng, yêu cầu tôi cứu cô ta. Tôi đã gọi xe cấp cứu đưa cô ta đến bệnh viện để kiểm tra, mọi thứ đều ổn.

 

Nhưng Tiết Khiết không tin, vì vậy tôi đã đưa cô ta đến một bệnh viện khác để kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường.

 

Khi đó Tiết Khiết mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vết m..áu lại xuất hiện vào ngày hôm sau, lần này cô ta không nói gì mà lén giấu tấm màn cửa sổ và chăn bông dính m..áu. Bí mật theo dõi mọi hành động của tôi.

 

Khi thấy tôi cho thuốc vào bữa ăn của cô ta, cô ta đã nhảy ra bắt quả tang tôi ngay tại chỗ.

 

29

 

Tôi nói với cô ta đó là vitamin, nhưng cô ta đã ném hộp thuốc ung thư trước mặt tôi.

 

Để chứng minh rằng cô ta không bị bệnh, tôi đã đưa cô ta đi kiểm tra lần thứ ba.

 

Tiết Khiết cầm bản báo cáo, nhưng cô ta hoàn toàn không tin, cô ta không khỏi run sợ: "Bản báo cáo này là giả đúng không! Tôi bị ung thư và sắp c..hết phải không?"

 

"Tiểu Khiết, em đang nói vớ vẩn gì vậy. Em không sao." Tôi nắm tay cô ta.

 

Tôi thuyết phục cô ta đừng tức giận, nói rằng tôi đã quyết định ly hôn với Lý Thành.

 

Tiết Khiết chửi rủa, nói rằng tôi tốt bụng như vậy, nhất định là vì cô ta sắp c..hết.

 

Tiết Khiết hét lên như một kẻ điên.

 

"Tôi, tôi chỉ là... không muốn để cho cô hối tiếc."

 

"Để lại hối tiếc? Tôi thực sự bị ung thư.” Tiết Khiết hoàn toàn sụp đổ.

 

"Không, cô thực sự không có."

 

"Là chị lừa tôi! Chị không muốn tôi trị bệnh, là muốn chờ tôi c..hết để chiếm hết gia sản đúng không! Tôi biết chị không có ý tốt!"

 

Tiết Khiết quay đầu bỏ chạy và được bị một người dì tốt bụng bảo vệ khỏi bị đụng phải.

 

Người dì này đã đón cô ta vào, chăm sóc như một người mẹ, đưa cô ta đến gặp một chuyên gia để thử các bài thuốc dân gian.

 

Lý Thành trở về sau một "chuyến công tác", trên tay vẫn ôm một con búp bê cao bằng đầu người, tôi nhờ anh ta mua một chiếc thắt lưng ở thành phố nơi anh ta đang "đi công tác", phụ nữ mang thai có bụng to khó ngủ, cho con ngủ thoải mái hơn.

 

Anh ta di xuống lầu, sau đó nghe điện thoại, quay người vội vàng rời đi.

 

Tiết Khiết điên cuồng uống thuốc bừa bãi để chữa "căn bệnh nan y" của mình, bị lừa hết tiền và mắc bệnh tâm thần nên phải nhập viện tâm thần.

 

Con búp bê được bảo vệ để lại ở cửa vì Lý Thành đã gọi bảo vệ và nói với anh ta nói rằng công ty của mình đang có việc gấp, anh ta nhắn tôi tự mình lấy nó.

 

Tôi cầm con búp bê và ném nó vào thùng rác không chút do dự, vì dù sao nó cũng không cần thiết. Sau đó tôi đến bệnh viện phẩu thuật lấy thai, gọi điện cho Lý Thành nhưng anh ta không bắt máy.

 

Khi Lý Thành gọi lại cho tôi, tôi nói với anh ta rằng khi tôi xuống cầu thang để lấy con búp bê, tôi đã ngã xuống và sảy thai.

 

"Bác sĩ nói nếu anh đến sớm hơn thì có thể cứu được đứa bé, nhưng anh không nghe điện thoại của tôi? Lý Thành, anh đã ở đâu? Tại sao không trả lời điện thoại của tôi?” Tôi hỏi, nước mắt thật sự chảy xuống, lý do là giả nhưng nỗi đau có thật.

 

Tiếng khóc của Lý Thành vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, âm thanh anh ta tự tát mình một cách tuyệt vọng.

 

Anh ta liên tục nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

 

Ngày đó Lý Thành vội vã trở về, tôi yếu ớt nằm trên giường bệnh, cười với anh ta: “Không cần, Lý Thành, chúng ta ly hôn đi, tài sản mỗi người một nửa, thật lòng mong anh và Tiểu Khiết cùng nhau già đi ."

 

Lý Thành đầy áy náy với tôi và ký vào đơn ly hôn.

 

"Văn Văn, anh sẽ không từ bỏ em, chỉ cần chờ anh... Chờ anh cho em lời giải thích."

 

Chờ đợi một lời giải thích, tôi không thể chờ đợi, tôi không muốn chờ đợi.

Bình luận

2 bình luận

  • Mấy chương cuối nhà dịch có edit khum mà đọc lủng củng quá luôn í

    qz 1 tuần trước · Trả lời

    • Bạn cho mình xem một đoạn chưa edit xem đọc có hiểu gì không với

      Nhân Trí 1 tuần trước · Trả lời

Loading...