Chơi Chán Rồi - C2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:22:19
Lượt xem: 276

Nhân lúc anh không chú ý, tôi liền vươn tay dùng lực ấn mạnh xuống phía dưới của anh, Phó Đông Lâm không nhịn được buông tay, hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng nói: “Bạch Hòa Gia, em là phụ nữ ư, có hiểu xấu hổ là gì không vậy?”

“Cần anh quan tâm à?” Tôi nhân cơ hội trốn vào phòng khách nghe điện thoại của Tần Trạch.

Vừa nghe Tần Trạch liền hỏi tôi chuyện có thành không.

Tôi liếc nhìn người đàn ông luộm thuộm chạy ra khỏi phòng chỉ với chiếc quần đùi, bình tĩnh đáp không có.

Tần Trạch dường như có chút kinh ngạc, “Có phải anh làm phiền hai người không? Nhìn hai người lúc rời đi ... Anh còn nghĩ ...”

“Dừng lại!”

Tôi xoa xoa chỗ giữa lông mày để giảm bớt sự mệt mỏi, giọng nói hơi khàn, “Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, nói chung nửa năm này cảm ơn anh nhiều.”

Tôi và Tần Trạch giả bộ yêu đương nửa năm, còn muốn cho ai xem ư, người đó đã lao tới trước mặt tôi giật lấy điện thoại rồi.

Tôi cũng lười quan tâm, chỉ cảm thấy có chút cô đơn và bất lực.

Ngay cả kẻ th.ù không đội trời chung với Phó Đông Lâm cũng biết tôi thích anh, nhưng chỉ có anh nhiều năm như thế vẫn giữ kín điều đó trong lòng.

Là thật hay giả e rằng chỉ có mình anh biết.

Đúng như dự đoán, lời nói mơ hồ của anh lại vang lên bên tai.

“Bạch Hòa Gia, em đã ở trên giường anh rồi còn vẫn nhớ nhung Tần Trạch?”

Tôi vòng tay trước ngực, cũng không vội lấy lại điện thoại, “Sao nào, anh ghen à?”

Lời vừa dứt, hơi thở của Phó Đông Lâm dường như có chút dồn dập, sau đó nâng khung ảnh lên cười nhạo, “Ghen? Tôi mà ghen tị với tên Tần Trạch kia?”

Nhìn vẻ mặt khinh thường của anh, tôi đột nhiên nhớ tới cảnh một nữ sinh lúc đó thích Tần Trạch kh.ổ sở theo đuổi anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/choi-chan-roi/c2.html.]

Tần Trạch không thích cô ấy, nhưng lại không từ chối rõ ràng.

Tần Trạch lúc đó tuổi trẻ mạnh mẽ, lại trốn trong phòng dụng cụ thể thao lén rơi lệ, tôi tình cờ trông thấy nên đã đưa cho anh ta hai tờ giấy lau. Cũng vì chuyện này mà trong suốt thời gian học tập, Tần Trạch thân là lớp trưởng lại rất quan tâm tôi.

Vì điều này mà Phó Đông Lâm đã chế gi.ễu tôi suốt một tuần lễ.

Lúc đó tôi cũng hỏi một câu tương tự như vừa nãy, đáy mắt là ý cười trêu ghẹo.

“Phó Đông Lâm, anh sẽ không ăn dấm đó chứ?”

Hiện tại trùng lặp với quá khứ, và phản ứng của Phó Đông Lâm về việc ăn dấm đó đều không có bất kỳ thay đổi nào.

Tôi đột nhiên có chút mệt mỏi, lực bất tòng tâm.

Theo cách nói của bố mẹ thì hai chúng tôi chính là “vịt ch.ết không sợ nước sôi”, xù lông lên thì sẽ giống như con nhím không quan tâm xem có đ.â.m phải người khác hay không.

Bởi lẽ chúng tôi đều quá hiểu đối phương nên biết rõ lời nào có thể gây tổn thương càng lớn.

Tôi không biết rốt cuộc Phó Đông Lâm có thích tôi hay không, nhưng tôi biết anh để ý.

Vì vậy tôi thản nhiên cười, “Vậy thì tốt, vì tôi vẫn còn nhớ Tần Trạch, không buông bỏ được, cảm ơn anh vừa nãy ngăn cản kịp thời, chúng tôi mới không làm tới bước cuối cùng.”

Quả nhiên vừa nói xong, Phó Đông Lâm liền lạnh lùng ném điện thoại xuống chiếc sofa bên cạnh, “Em nói đúng, con gái theo đuổi tôi nhiều như vậy, là tôi vô liêm sỉ mới ăn cỏ gần hang!”

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Nói xong liền hùng hổ choàng áo khoác bước ra ngoài.

Ầm, tiếng đóng cửa vang lên.

Tôi tùy ý lấy mu bàn tay dụi dụi khóe mắt, mắng một tiếng ấu trĩ, thu dọn lại túi sách cũng chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn chưa bước tới huyền quan, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, có một cảm giác nghiêng ngả không thể kiểm soát, chiếc ly đế cao đặt trên bàn rung lắc, rơi xuống đất rồi vỡ vụn.

Có động đất, mà chấn cảm* ngày càng mạnh.

Bình luận

2 bình luận

Loading...