Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:54:28
Lượt xem: 48

“Chỉ là làm quen thôi thích gì chứ. Anh xem anh đi, chỉ thích bày trò cười. Tuy em phải thừa nhận là cool ngầu đấy, nhưng cool ngầu nữa thì có thể bì nổi với tấm thân bảo bối của anh sao.”

 

“…”

 

Giang Tùy Châu vô lực trước khả năng nịnh bợ của cô.

 

Quan Hề lại hỏi: “Nhưng anh có quen anh ấy không?”

 

Giang Tùy Châu: “Ăn cơm cùng vài lần rồi.”

 

“Còn ăn cơm vài lần nữa, xem ra là thân thiết rồi.” Quan Hề nói, “Thế, anh có biết anh ấy…”

 

“Cái gì?”

 

“Cũng không có gì, em chỉ nghe hội Lãng Ninh Y nói anh ấy là con nuôi của nhà họ Tạ, có điều cực giỏi giang, mọi người nói anh ấy còn được cưng chiều hơn cả con ruột.”

 

Giang Tùy Châu cài cúc áo trên cùng, ngữ khí lạnh băng: “Chỉ là con nuôi mà thôi, không làm nên chuyện được.”

 

Quan Hề sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.

 

Giang Tùy Châu đang cúi đầu, anh không nhìn thấy mặt cô chợt biến sắc: “Chỉ là cưng chiều, suy cho cùng cũng không bì được với ruột thịt, nên bây giờ cậu ta cần…”

 

“Sao lại không bì được với ruột thịt.” Quan Hề đặt mạnh máy sấy trong tay xuống mặt bồn, giống như ăn phải thuốc nổ, “Anh ấy cũng có tình cảm với bố mẹ, sống trong nhà nhiều năm như vậy anh ấy cũng yêu cái nhà đó lắm chứ, anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà nói không so bì được với ruột thịt!”

 

Giang Tùy Châu ngẩn người: “Em giận dữ cái gì?”

 

Quan Hề mạnh miệng: “Em thấy anh nói sai rồi!”

 

“Sai rồi?” Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ sốt sắng biện minh cho người khác của cô liền lạnh mặt: “Anh chỉ nói ra ý kiến của mình, biểu hiện của Tạ gia chỉ để cho người ngoài xem, bản thân Tạ Diên cũng phải biết tình cảnh của cậu ta. Quan Hề, mới có một tối nói chuyện với cậu ta mà đã bắt đầu bất bình thay cho người ta rồi à?”

 

Lớp trang điểm trên mặt Quan Hề đã trôi sạch, lúc này gương mặt cô trắng bệch.

 

Cô trừng mắt nhìn anh, tâm tư hoảng loạn như bị người khác vạch trần: “Không phải anh thấy con nuôi rất mất mặt rất đáng khinh à, người ta cũng đâu có quyền lựa chọn.”

 

Giang Tùy Châu duỗi tay định nắm tay cô: “Rốt cuộc em…”

 

Bốp.

 

Cô hất tay anh ra.

 

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Quan Hề!”

 

“Anh đừng nói chuyện với em nữa.” Quan Hề xoay người chạy khỏi phòng tắm.

 

***

 

Người bên ngoài chơi chán rồi, Tống Lê bắt đầu kêu gọi mọi người tụ tập về phòng tiệc ăn uống.

 

Lúc Quan Hề vừa xuống tầng, phòng khách chỉ còn vài ba người nữa, Ngụy Tu Dương nhìn thấy cô liền bước tới: “Chị đi đâu vậy.”

 

Quan Hề cầm túi xách lên: “Cậu chuyển lời cho Ninh Y hộ chị, chị về trước.”

 

Ngụy Tu Dương: “Bên kia vừa mới bắt đầu.”

 

“Chị không thoải mái, chị muốn về nhà.”

 

Ngụy Tu Dương nhíu mày: “Em đưa chị về.”

 

“Chị tự lái xe đến, cậu cũng uống rượu mà còn muốn đưa chị về, muốn chị c.h.ế.t hay sao.”

 

Ngụy Tu Dương chơi với Quan Hề nhiều năm như vậy, vừa nhìn đã biết tâm tình cô không tốt như giẫm phải mìn vậy: “Tức đến độ này là cãi nhau với anh ta à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-20.html.]

 

“Chị mới không thèm cãi nhau với anh ta!” Quan Hề bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài cửa lớn.

 

Ngụy Tu Dương nhíu mày, vừa quay đầu liền nhìn thấy Giang Tùy Châu bước từ trên tầng xuống.

 

Lúc nãy đứng bên bờ hồ nhìn thấy Quan Hề rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của cậu là nhảy xuống hồ cứu cô, nhưng lúc đó cậu cũng nhìn thấy một bóng người đứng không xa đó lao xuống còn nhanh hơn cậu.

 

Cậu không biết người đó là ai, đến khi Quan Hề được cứu lên cậu mới nhận ra đó là Giang Tùy Châu.

 

Hơi bất ngờ, nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy Giang Tùy Châu là người có thể dựa dẫm.

 

Giang Tùy Châu cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng anh cũng không nói câu nào với Ngụy Tu Dương, chỉ nhìn cậu ta cái rồi bỏ đi luôn.

 

Trong phòng tiệc Tống Lê đã chuẩn bị tiệc rượu xong xuôi, gọi mấy người còn ở bể bơi thay đồ rồi tụ tập hết trong này.

 

Tống Lê nhìn thấy Giang Tùy Châu bước đến, đứng dậy vẫy tay gọi anh: “Bên này này.”

 

Cả phòng người nhìn về phía Giang Tùy Châu.

 

Giang Tùy Châu đã quen với điều này, điềm nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tống Lê.

 

Tống Lê: “Quan Hề đâu? Không khỏe à?”

 

Giang Tùy Châu: “Trong người không thoải mái nên về trước rồi.”

 

Tống Lê: “Không có chuyện gì chứ? Vụ vừa rồi dọa sợ đại tiểu thư nhà ta à?”

 

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

 

“Òa… em ấy không tính sổ tôi chứ? Đến ăn tiệc sinh nhật mà bị rơi xuống nước… Ừm, cậu xin lỗi Quan Hề hộ tôi, không thì lần sau gặp lại đại tiểu thư ghim tôi mất.”

 

“Tôi ngồi lát rồi về luôn.”

 

“Được được, cậu về sớm chút, về còn dỗ người ta.”

 

Thật ra Giang Tùy Châu cũng không biết cơn giận của Quan Hề từ đâu mà ra.

 

Anh nhấp một ngụm rượu, nhìn Tạ Diên đang ngồi gần đó.

 

Thật sự là vì gã kia à?

 

***

 

Quan Hề lái xe, phóng như điên trên đường, cứ phóng như thế đến lúc cô nhận ra mình đang đi về hướng nhà Giang Tùy Châu, cơn tức lại xông lên, cô đạp mạnh phanh dừng bên đường.

 

Cô nằm nhoài trên vô lăng, trên mặt dường như hiện ra chữ “Bực” thật lớn.

 

Nhị cẩu c.h.ế.t tiệt! Miệng bôi độc hay sao! Nói toàn lời lẽ rác rưởi gì vậy!

 

Còn không làm nên chuyện? Bà đây trời sinh ưu mỹ tuyệt luân, chuyện gì cũng làm được hết!

 

Trong lòng Quan Hề đem Giang Tùy Châu ra mắng vô số lần và lăng trì vô số lần.

 

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại nhận ra bản thân tức giận cũng thật vô lý. Đoán chừng trong mắt Giang Tùy Châu, anh càng thấy cô vô lý.

 

Nhưng cô không thể khống chế bản thân, biết anh không phải nói cô, nhưng cô cũng đồng cảm.

 

Thật ra, cô rõ ràng từng nghĩ, với tác phong của Giang Tùy Châu, với quan hệ giữa anh và cô, anh mà biết chuyện của cô chắc chắn sẽ suy xét lại mối quan hệ của hai người.

 

Chia tay là chuyện rất có thể xảy ra.

 

Nhưng cô không nghĩ đến một khi chính tai nghe những lời anh nói ra mình tại tức giận đến mức này.

Loading...