Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:49:26
Lượt xem: 50

Quan Hề sợ nước, cô là một con vịt cạn chính hiệu. Trước giờ khi hội chị em xếp hàng mặc đồ bơi thì cô chỉ mặc bikini vào chụp tấm ảnh, hoặc là ngồi trên bờ nghịch nước mà thôi.

 

Lúc này cả người rơi vào trong nước, cô hoảng loạn muốn chết, quơ đạp một hồi nước đã tràn hết vào mũi và miệng.

 

Bị nước tràn vào mũi không dễ chịu chút nào, cảm giác khó thở tràn ngập lên não, vừa bất lực lại đáng sợ.

 

Nhưng cảm giác cận kề cái c.h.ế.t này không kéo dài lâu.

 

Bỗng có người ôm eo cô kéo lên…

 

Quan Hề bị dọa gần chết, không quản tam cô lục bà gì nữa lập tức ôm chặt người đến.

 

“Không c.h.ế.t được, em ôm lỏng chút.” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

 

Quan Hề nặng nề mở mắt ra, chỉ thấy Giang Tùy Châu đang nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn cô. Trên người anh vẫn mặc tây trang, hiển nhiên lúc này đã bị ướt sũng.

 

Quan Hề sửng sốt: “Anh, sao anh lại ở đây…”

 

Giang Tùy Châu hừ một tiếng, không trả lời, kéo cô về phía thành hồ.

 

Đến cầu thang bể bơi, anh đỡ cô lên. Nhưng lúc Quan Hề vừa bước lên một bước anh liền phát hiện ra chiếc váy cô mặc hôm nay không thể bị dính nước được, vừa dính nước liền bó sát người.

 

“Đợi đã.”

 

Quan Hề quay đầu nhìn anh.

 

Giang Tùy Châu vẫy tay ra hiệu cho người trên bờ, đang định gọi Lãng Ninh Y mang áo khoác tới liền thấy một chiếc áo vest đen được đưa tới trước mặt Quan Hề.

 

“Cô Quan khoác áo tôi này.” Tạ Diên đứng bên thành hồ, đưa áo tới đúng lúc.

 

Quan Hề cũng kịp hiểu ra, vội nhận lấy áo mặc lên: “Cảm ơn.”

 

Giang Tùy Châu nhìn Tạ Diên, sau đó gật đầu với anh ta, coi như là chào hỏi.

 

“Trời ơi, Quan tiểu thư sao lại rơi xuống hồ thế này.” Tống Lê cũng đang trong bể bơi, lúc này mới bơi qua.

 

Lãng Ninh Y đứng trên bờ duỗi tay kéo cô lên: “Quan Hề cậu không sao chứ?”

 

Quan Hề vẫy tay với cô ý bảo không sao.

 

Tống Lê đứng trong hồ thấy thế cười nói: “Hồ bơi này có người mà, có thể cứu cô, không c.h.ế.t được.”

 

Quan Hề trừng mắt nhìn cậu ta.

 

Tống Lê lập tức nói: “Nhưng chúng tôi chẳng dám cướp công đâu, chưa chi đã thấy Giang tổng đây lao xuống nhanh như chớp.”

 

Lao xuống nhanh như chớp?

 

Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu vừa bước lên từ trong nước, vậy là anh vừa mới đến sao? Anh thế mà nhảy xuống nước cứu cô?

 

Ý của cô không phải anh thấy c.h.ế.t sẽ không cứu, chỉ vì trong hồ có rất nhiều người, thấy cô rơi xuống nước chắc chắn sẽ đến cứu, không cần một người đứng trên bờ mặc tây trang chỉnh tề nhảy xuống nước.

 

Dùng vốn hiểu biết của cô về Giang Tùy Châu, lẽ ra anh nên đứng trên bờ chỉ huy mọi người cứu cô mới đúng.

 

“Nghĩ gì mà phát ngốc vậy, không đi thay quần áo đi.” Giang Tùy Châu nói.

 

Quan Hề nhìn anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Dạo gần đây mình đối xử với Nhị cẩu vừa tốt vừa chu đáo như vậy quả nhiên là có tác dụng.

 

Cô chỉnh lại áo ngoài, đang định bước lên, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy Tu Dương ở trong hồ bơi bước lên, tây trang trên người cậu ta cũng ướt sạch, sơ mi dính chặt trên lồng ngực…

 

Quan Hề lập tức nhíu mày: “Cậu có bệnh à, mặc thế này xuống hồ chơi.”

 

Ngụy Tu Dương trừng cô: “Em đi cứu chị đó!”

 

Quan Hề: “… Ồ.”

 

Ngụy Tu Dương cởi luôn áo ngoài ra, ngữ khí không tốt lắm: “Chị có sao không?”

 

Quan Hề: “Không sao.”

 

Ngụy Tu Dương vắt nước trên áo ngoài, thở phào một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-19.html.]

 

“Đi thôi.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay Quan Hề.

 

“Ừm.”

 

Lên bờ rồi, lúc đi ngang qua Tạ Diên mới nhớ đến chuyện chính: “Anh Tạ, điện thoại của anh…”

 

Tạ Diên: “Đã vớt lên rồi.”

 

“Ngại quá, tôi đền cho anh cái mới vậy.”

 

“Không sao, chống nước.” Tạ Diên đáp, “Cô đi thay đồ đi, cảm ơn cô nhiều.”

 

Quan Hề m.ô.n.g lung, cảm ơn cái gì… Cảm ơn cô quăng điện thoại anh ta xuống nước hay cảm ơn cô nhảy xuống cùng cái điện thoại.

 

“Không có gì…”

 

Không khí vui vẻ ở bữa tiệc bị phá ngang, lúc Quan Hề cùng Giang Tùy Châu vào phòng thì bên ngoài mới bắt đầu sôi động lên.

 

Quan Hề cùng Giang Tùy Châu lên tầng trên, vào trong phòng rồi Quan Hề ôm chặt quần áo ngồi trên ghế lạnh run người. Tuy bây giờ thời tiết đã ấm áp rồi nhưng cô bị rơi xuống nước đến lúc lên bờ vẫn cảm thấy lạnh.

 

Quần áo Giang Tùy Châu cũng ướt, dính trên người anh tạo cảm giác cấm dục gợi cảm. Anh đang hối hận sao vừa nãy lại nhảy xuống nước, rõ ràng để người dưới hồ cứu cô càng tiện hơn.

 

“Bọn họ đem quần áo tới chưa.” Quan Hề hắt hơi một cái.

 

“Em đi tắm trước đi, anh đợi quần áo rồi mang vào cho em sau.” Giang Tùy Châu chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm lên, đem áo của người khác trên người cô cởi ra, ném trên mặt đất: “Đi đi.”

 

Quan Hề gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

 

Cô dùng tốc độ nhanh nhất xả nước nóng, xả xong Lãng Ninh Y cũng đã cho người đem quần áo tới.

 

Giang Tùy Châu mang vào phòng cho cô, lúc cô đang mặc quần áo anh cởi luôn quần áo của mình bước đến vòi hoa sen.

 

Đợi Giang Tùy Châu tắm xong, anh mặc xong đồ đứng trước gương mới thấy Quan Hề tắt máy sấy tóc, cô nhìn anh trong gương: “Anh đến từ lúc nào vậy?”

 

Giang Tùy Châu chỉnh lại cúc áo, nói: “Lúc em đang bắt chuyện với người khác.”

 

“?”

 

Bắt chuyện? Ai cơ?

 

Không phải nói Tạ Diên đấy chứ?

 

Quan Hề lập tức phủ nhận: “Em mới không bắt chuyện với ai đâu.”

 

“Nhìn thấy rồi.”

 

“Anh nhìn thấy cái gì chứ.”

 

“Em nói xem.”

 

Quan Hề: “Em không bắt chuyện với anh ấy.”

 

Giang Tùy Châu: “Ồ, thế em cho số điện thoại của ai đấy.”

 

“Đó là vì…” Quan Hề dừng một chút, hử? Cô đang bị chất vấn hả?

 

Không vui à?

 

Xí, Nhị cậu chẳng lẽ ghen rồi sao?

 

Quan Hề nhíu mi, mới mẻ ghê.

 

“Chỉ làm quen thôi, người ta là thanh niên đầy triển vọng, làm quen chút thì có sao.” Cô cố ý nói.

 

Giang Tùy Châu liếc nhìn cô: “Thích? Không bằng giúp em tạo cơ hội nhé.”

 

Ánh mắt của Giang Tùy Châu tối lại, dường như anh vẫn còn bực bội chuyện mình mặc tây trang lao xuống nước.

 

Quan Hề bị ánh mắt này của anh nhìn chằm chằm, không dám gật đầu.

 

Loading...