Chiêu Hồn - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:08:01
Lượt xem: 219

7.

Đêm đó, tôi rúc vào trong chăn, đặt gương lên tủ đầu giường.

Trước khi đi ngủ tôi đã tra cứu qua, phát hiện gương xác thực thường được dùng để xua đuổi tà ma từ thời xa xưa, tôi chợt cảm thấy lời nói của người giao hàng đáng tin hơn một chút.

Tôi tưởng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng có lẽ vì mấy ngày nay không ăn uống được, cộng thêm sợ hãi quá độ nên cơ thể tôi rất thiếu dinh dưỡng, trực tiếp bất tỉnh ngay khi nằm lên giường.

Ngủ được nửa chừng, tôi chợt cảm thấy trên môi mình có cảm giác lạ.

Tôi ngay lập tức tỉnh táo lại.

Con ma kia đang hôn tôi!

Trong nháy mất, tôi cảm thấy cực kỳ hối hận.

Khi tôi dùng khăn lụa che mặt, ít nhất con ma cũng chỉ lơ lửng trên đầu tôi thở dốc, còn hiện tại dùng gương của người phụ nữ kia, tôi lại bị con ma theo dõi như hai người bạn cùng nhà lúc trước.

Có thể thấy chiếc gương này thực chất chẳng có tác dụng gì cả! Tôi đã bị dì đó lừa rồi!

Trong lòng cực kỳ hối hận, tôi không quan tâm có muộn hay không, đưa tay với chiếc khăn lụa mình vứt sang một bên.

Kết quả là cơ thể tôi như bị đổ đầy chì không thể cử động được, tay không với được khăn, nhưng khuỷu tay tôi lại va vào chiếc gương trên tủ đầu giường.

Chiếc gương vốn hướng về phía tôi bị đụng phải nên đổi hướng, phát ra một tiếng cạnh, biến thành hướng về phía trước giường.

Tôi vô thức nhìn vào gương

Vừa nhìn, hồn tôi suýt chút nữa bay đi Tây Thiên.

Thứ phản chiếu trong gương là một khuôn mặt sáng láng.

Đó là một người đàn ông với khuôn mặt u ám và xanh xao, đang bất động nhìn vào gương.

Tôi hét lên, điên cuồng hất bay gương đi..

Gương đập vào góc tường, phát ra âm thanh tan vỡ.

Trong không khí vang lên tiếng hét của một người đàn ông.

Sau đó, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tôi ngồi trên giường, tóc tai rối bù, không nhịn được há mồm thở dốc.

Sau tiếng la hét đó, trong phòng không có gì khác thường, chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng nức nở của chính mình, cảm giác lạnh lẽo lúc trước cũng đều biến mất.

Tôi nhấc máy, muốn gọi cho Diêu Huy, nhưng không hiểu sao điện thoại lại không có tín hiệu.

Tôi ôm điện thoại khóc lóc chờ đợi tín hiệu được phục hồi, chẳng biết từ lúc nào đã mơ màng ngủ say.

Không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi giường, mặt trời đã sáng rực, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tôi chạy ra cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.

Người đến chính là nữ nhân viên giao hàng.

Tôi không dám mở cửa, qua lớp cửa hỏi dì ấy có chuyện gì.

Người giao hàng nói là đến tòa nhà này giao đồ ăn, tiện đường đi ngang hỏi thăm tôi thế nào rồi.

Tôi qua loa trả lời vài câu, bảo dì ấy chạng vạng đến tìm tôi sau.

Sau khi người phụ nữ rời đi, tôi vừa bước tới bên giường thì nhận được cuộc gọi của Diêu Huy.

Không biết tín hiệu điện thoại đã được khôi phục từ lúc nào, giọng của Diêu Huy nghe có vẻ gấp gáp. Anh nói gọi mãi cho tôi không được, sắp lo lắng đến phát điên.

Anh bảo tôi mở video, tôi vừa mở camera, sắc mặt Diêu Huy liền thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-hon/chuong-4.html.]

Hốc mắt tôi đỏ hoe gật đầu, hỏi Diêu Huy làm sao nhìn ra được.

Diêu Huy tức giận đến mặt trắng bệch.

Anh hét lớn: "Làm sao mà biết được? Trước đó thứ đó chỉ đi theo em, nhưng hiện giờ, Tô Lộ Lộ, em có biết thứ đó đang ở đâu không? Nó đang cưỡi trên cổ em kìa!"

Một luồng khí lạnh chạy từ đỉnh đầu đến sống lưng, tôi bật khóc, không thể thốt ra được một câu trọn vẹn.

Diêu Huy cũng tức giận, mắng tôi vì không nghe lời anh ấy.

Tôi vừa nức nở vừa lắp bắp kể cho Diêu Huy nghe về nữ nhân viên giao hàng.

Vừa dứt lời, Diêu Huy liền hít một hơi.

Có lẽ nhận ra cảm xúc của tôi không thể bị kích thích nữa, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nhẹ giọng nói: “Sao vậy, Lộ Lộ, tại sao em lại thà tin một người phụ nữ xa lạ hơn là tin anh? Bình thường anh không đủ tốt với em à?”

Tôi oà khóc, lắc đầu nói với Diêu Huy rằng không phải vậy đâu, ngược lại là bởi vì anh ấy quá tốt với tôi, khiến tôi đột nhiên không hiểu tại sao một người tỏa sáng như anh ấy lại rơi vào lưới tình với một người tầm thường như tôi.

Hơn nữa, anh còn biết Trâu Dung, tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.

Nghe tôi nói xong, Diêu Huy thở dài một hơi.

Anh nói với tôi, đúng là bản thân và Trâu Dung đã quen biết từ nhỏ. Lúc đó Trâu Dung đang đăng tin cho thuê căn nhà này, anh biết tôi đang tìm nhà nên tiện tay gửi cho tôi.

Sở dĩ anh ấy không nói cho tôi biết chuyện mình quen Trâu Dung là vì sợ tôi ghen với bạn khác giới, rồi tức giận không thuê chỗ này nữa.

Diêu Huy xin lỗi tôi, nói rằng tất cả là lỗi của anh ấy khi không đích thân đến kiểm tra nhà. Anh và Trâu Dung là bạn học tiểu học nên vẫn nghĩ Trâu Dung là người tốt, không ngờ cô ta lại cho thuê một căn nhà ma ám như vậy.

Về chuyện theo đuổi tôi đột ngột, Diêu Huy cũng lặp đi lặp lại rằng anh không chú ý đến tôi khi còn ở trường. Kết quả là sau khi tốt nghiệp, nhìn thấy tôi trong vòng bạn bè, phát hiện cô gái này rất thú vị, công ty lại ở một thành phố, cho nên muốn tiếp xúc, sau đó nhanh chóng yêu tôi.

Không ngờ tiến triển quá nhanh, lại khiến tôi cảm thấy bất an như vậy.

Lời giải thích của Diêu Huy rất chân thành, anh càng chân thành, tôi lại càng thấy áy náy.

Cuối cùng, Diêu Huy nghiêm túc nói với tôi, không được tin bất cứ điều gì mà nữ nhân viên giao hàng kia nói.

“Cái gương đó sẽ thu hút ma quỷ, bà ta bảo em đặt gương về phía mình, ma quỷ sẽ bò ra khỏi gương và trực tiếp lấy mạng em.”

Tôi hỏi Diêu Huy, tôi không có thù oán gì với người giao hàng đó, tại sao dì ấy lại muốn hại tôi?

Diêu Huy im ​​lặng một lúc rồi nói cho tôi một tin tức đáng sợ:

“Bởi vì bà ta không phải là người sống.”

“Bà ta là một hồn ma và chỉ có thể đi lang thang trong tòa nhà này.”

Nói xong, tín hiệu điện thoại lại bị ngắt một cách khó hiểu.

Giọng nói của Diêu Huy biến mất trong căn phòng trống.

Tôi đứng đó chê't lặng, nghĩ rằng điều này là không thể.

Dì ấy là nhân viên giao hàng, hôm qua thậm chí còn giao đồ ăn cho tôi mà!

Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhớ tới phần thức ăn kia tôi còn chưa mở ra, vẫn để trong tủ lạnh.

Tôi vội vàng chạy tới trước tủ lạnh, đem đồ ăn bên trong lấy ra.

Đó là một chiếc túi giấy dày dặn, được dán kín.

Ngay khi tôi mở chiếc túi ra, tôi lập tức choáng váng.

Bên trong túi không phải là đồ ăn tôi đặt, mà là bánh ngọt, trái cây và các vật phẩm đồ cúng mà người sống tế bái cho người đã mất.

Thậm chí còn có nến thơm và tiền giấy.

Tôi sợ đến mức vô thức ném cái túi trong tay mình đi.

Tôi vừa ném túi giấy ra ngoài thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện hay.

    Hải Miên 1 tuần trước · Trả lời

    • chậc.. lấy danh nghĩa là vì người mình yêu mà giăng hẳn 1 bàn cờ hại biết bnhiu người, lại còn giam lỏng linh hồn cô bé lại cùng người cha khốn kiếp,bất chấp cô bé ấy sợ hãi vô cùng, linh hồn người mẹ vì muốn gặp con mà ko thể vào chỉ có thể đứng ngoài hành lang làm bạn với ẻm, đúng là uổng có nhãn âm dương lại còn là con cháu of tiên nhân,phước báo quá trời như vậy cuối cùng chỉ vì sự ích kỷ mù quáng of bản thân mà mất tất cả,lưng còn đeo thêm tội nghiệt...đúng là tự làm bậy ko thể sống.. thank chủ nhà đã uppp

      ebe 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...