Chiếm Hữu - Chương 26

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 07:15:50
Lượt xem: 66

Nhược Vũ từ chỗ phản kháng quyết liệt cuối cùng tiêu cực mà từ bỏ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua một tháng, điều này khiến Triệu cầm thú rất phấn khởi.

Ít nhất, mỗi tối ở trên giường, anh ta đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng cách thức hành hạ thì vẫn đa dạng. Có điều, sau mỗi lần, anh ta lại dỗ cô ngủ như dỗ trẻ con chưa đầy tháng, ôm cô trong lòng…

Nhược Vũ buồn sầu, ít khi ra ngoài trời, cũng chẳng buồn ra vườn hoa. Ban ngày, cô chỉ thích yên lặng nằm trong thư phòng đọc sách.

Cứ thế, Nhược Vũ thậm chí còn chẳng nhớ nổi thời gian tuần hoàn, chỉ cảm thấy quần áo trên người mình ngày càng dày lên, cây bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu rụng lá.

Có khi Triệu Vỹ Đình nói chuyện đùa vui với cô, cô cũng không thể nói được nhiều, thậm chí còn có hiện tượng nói lắp.

Hôm nay, cô phát ra chuỗi âm thanh lưu loát nhất, nhưng là ở trên giường.

“Tôi…Tôi là điếm! Mạnh lên…” Cùng loại lời nói như vậy, trong phòng ngủ, phòng sách, trong vườn…không một xó xỉnh nào là không vang lên.

Dường như Triệu Vỹ Đình rất thích ép cô nói những lời bẩn thỉu đó trong lúc ân ái mãnh liệt. Nhưng từ sau khi bị ép nói ra, cô nói nhiều lại thành không uất ức, như thể cô trời sinh ra đã là kẻ không biết nhục nhã, có thể đạt cao trào dưới thân người đang nghi là anh trai mình.

Sau này, bác sĩ nói, Nhược tiểu thư có dấu hiệu của chứng trầm cảm, nếu không chữa trị, đến lúc nghiêm trọng sẽ khó mà xử lý được.

Triệu Vỹ Đình chỉ nhíu mày, cũng không hỏi cách chữa thế nào.

Hôm đó, anh ta như nghĩ ra gì đó, nhìn Nhược Vũ và hỏi: “Ở nhà chán lắm sao? Có muốn anh gọi Viên Hân Hân đến chơi với em không?”

Nhược Vũ sửng sốt, như thể cố gắng lắm mới nhớ ra vị trí của nhân vật này, sau đó liền lắc đầu. Phản ứng của cô đã làm tan biến quyết định của Triệu Vỹ Đình. Anh ta ôm cô, hôn lên trán một cái rồi nói: “Mai là Chủ nhật, anh sẽ đón cô ấy đến đây. Cũng vừa hay, anh có người bạn mới khai trương cửa hàng thời trang, anh sẽ dặn tài xế đưa hai người đi mua quần áo.”

Hiển nhiên là Nhược Vũ không có hứng thú với đề nghị của Triệu Vỹ Đình. Cô tỏ thái độ khó chịu, đẩy đầu anh ta ra rồi tiếp tục đọc quyển sách trong tay.

...

Sáng hôm sau, Triệu Vỹ Đình như đã cố ý tạo điều kiện cho hai chị em tốt hội ngộ nên đã đến công ty từ sớm.

Quả nhiên, Viên Hân Hân đến. Cô nàng dồi dào sức lực, nhảy ra khỏi xe là liền reo hò ầm ĩ khi nhìn thấy ngôi biệt thự.

Nhưng khi thấy Nhược Vũ đứng cạnh cửa, cô nàng liền im bặt, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Đây là Nhược Vũ sao? Là cô gái quê mùa nhưng giàu ý chí mà cô biết sao?

Cô gái đứng trên bậc thang, mái tóc ngang vai đã dài chấm lưng, không hề uốn nhuộm. Khuôn mặt hiền lành, chỉ to hơn bàn tay. Làn da vốn trắng giờ càng trắng hơn, trông hơi nhợt nhạt. Cô có gầy đi một chút, đôi mắt có vẻ lớn hơn, không chịu mở to mà chỉ lim dim như đang suy nghĩ. Trên người cô mặc chiếc váy dài, cổ áo hơi mở để lộ một chút chiếc áo lót đen viền hoa, thấp thoáng thấy bầu n.g.ự.c đầy. Dưới chân cô là đôi dép lê lông dê, để lộ ra mắt cá chân xinh xắn.

Viên Hân Hân không biết đây là vẻ quyến rũ mà người đàn ông kia đã tốn công tôi luyện, cô nàng chỉ cảm thấy mình không nhận ra Nhược Vũ. Một Nhược Vũ như vậy… thật khiến người ta đỏ mặt, nhưng ngoài phần thân xác này, linh hồn nhỏ bé đã đi đâu?

“Nhược Vũ.”

Nghe tiếng gọi run rẩy của Viên Hân Hân, Nhược Vũ lập tức thu lại ánh mắt mơ màng, mỉm cười: “Đến rồi à?”

Sau khi cả hai vào phòng khách, dì Xuân liền bưng lên bàn trà trước salon đủ loại đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn.

Viên Hân Hân, dù nổi tiếng háu ăn, nhưng lần này không hề động vào, chỉ nắm lấy tay Nhược Vũ, nghẹn ngào nói: “Trời ơi, mấy tháng nay cậu làm gì mà biến mất như vậy? Sao lại tự dưng bảo lưu kết quả học tập thế? Cửa hàng rửa xe của cậu cũng đóng cửa rồi, tớ không liên lạc được với cậu, lo đến c.h.ế.t mất!”

Nhược Vũ nhìn Viên Hân Hân, hoài niệm về quãng thời gian còn ở trường, những ngày tháng khó khăn vì thiếu tiền, không ngờ hạnh phúc lại trở nên xa vời đến thế, “Đổ bệnh, mới khỏe lại thôi.”

Nghe vậy, Viên Hân Hân lập tức véo vai Nhược Vũ, sau khi hỏi kỹ tình trạng sức khỏe, thấy cô bạn thực sự có vẻ yếu đuối, Viên Hân Hân mới ngừng truy vấn. Sau đó, cô nàng hạ giọng thần bí hỏi: “Triệu Vỹ Đình đối xử với cậu thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-26.html.]

Nhược Vũ liếc nhìn dì Xuân vẫn đi lại trong phòng, thản nhiên đáp: “Cũng tạm thôi…”

Trước giờ, Nhược Vũ luôn chia sẻ mọi chuyện với Viên Hân Hân, từ việc Triệu Vỹ Đình lừa cô đến biệt thự, cô đều kể chi tiết cho cô bạn thân này nghe.

Nhưng bây giờ, dù không có ai của Triệu Vỹ Đình xung quanh, cô cũng không dám tiết lộ sự thật. Cô gái trước mặt vẫn còn ngây thơ, tràn đầy hy vọng về cuộc đời, chưa hiểu rõ thế nào là lòng người hiểm ác... Quan trọng hơn, Viên Hân Hân vẫn còn vô tư, làm sao cô có thể kéo bạn mình vào vũng bùn này?

Bất chợt, Nhược Vũ nhớ lại một câu chuyện hài hước mà Viên Hân Hân từng trải qua. Trong kỳ nghỉ sau kì thi đại học, Viên Hân Hân đã theo Nhược Vũ đi làm thêm. Chỉ trong một kỳ nghỉ mà đã kiếm được một nghìn rưỡi, cô nàng vui mừng kéo Nhược Vũ đi gửi tiền vào ngân hàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên Viên Hân Hân kiếm được nhiều tiền như vậy, vui sướng đến mức ngờ nghệch. Khi run rẩy đưa tiền, thấy nhân viên ngân hàng gõ máy tính lia lịa mà không ngẩng đầu lên, cô nàng còn nghe thấy người đó nói: “Mật mã!”

Sau đó, các ông chú đi ngang qua sảnh ngân hàng đều trố mắt nhìn cô nàng với khuôn mặt bầu bĩnh đang dõng dạc đọc oang oang bốn con số. Cuối cùng, cô nhân viên ngân hàng ngẩng đầu lên, nhìn Viên Hân Hân với ánh mắt kỳ quái. Đến lúc này, cô nàng mới nhận ra mình vừa gào lên thứ gì - chính là mật mã của mình…

Cô bạn này đúng là có tài làm hỏng chuyện hơn là làm được việc. Chỉ cần một chút thông minh của Triệu Vỹ Đình cũng đủ để đối phó với cô nàng. Anh ta quả thật đã sắp xếp cho Nhược Vũ một người bạn gái "thích hợp".

Dù sao đi nữa, sự xuất hiện của Viên Hân Hân cũng khiến Nhược Vũ phấn chấn hơn hẳn. Thường ngày cô chỉ im lặng qua lại trong nhà, hôm nay lại nói chuyện nhiều hơn.

Cửa hàng thời trang mà Triệu Vỹ Đình nói đến không cách xa biệt thự là mấy. Ngoài ngọn núi này của Triệu Vỹ Đình, vùng phụ cận cũng có vài chục ngôi biệt thự lớn nhỏ. Cửa hàng thời trang nằm đối diện nhà thờ của khu biệt thự. Trong con phố này, có quán cà phê hạng sang, tiệm bánh, và đủ loại cửa hàng khác, nhắm thẳng vào những căn hộ trong khu.

Cửa hàng thời trang mang tên "Jiang", mặt bằng không lớn, nhưng ba tầng bày biện đầy những trang phục của các nhãn hiệu nổi tiếng, cùng hàng xách tay từ Nhật Bản và Hàn Quốc. Thời gian khai trương không lâu, nhưng đã nhanh chóng thu hút những vị phu nhân quyền quý, trở thành khách hàng thân thiết.

Chẳng rõ chủ cửa hàng có mối quan hệ thế nào với Triệu Vỹ Đình, mà khi tài xế đưa Nhược Vũ và Viên Hân Hân đến, cửa hàng liền treo biển báo nghỉ bán, chỉ để hai cô vào và tận hưởng dịch vụ đặc biệt.

Nhìn thấy giá tiền của vài món đồ, Viên Hân Hân vội rụt tay về. Nhưng Nhược Vũ lại rất dứt khoát, lấy vài bộ ở trong ra và nhét vào tay Viên Hân Hân, “Dù sao cũng không phải cậu trả tiền, cứ chọn bộ cậu thích.”

Cô ngồi phịch xuống chiếc salon cạnh gian thử đồ, giở tạp chí đọc g.i.ế.c thời gian.

Viên Hân Hân bước ra từ gian thử đồ, mặc một chiếc váy ngắn màu cà phê. Đúng là người đẹp vì lụa, những chỗ hơi béo một chút đều được che đi.

Nhược Vũ cảm thấy rất ổn, liền nói: “Gói cái này cho tôi!” Nhưng Viên Hân Hân cẩn thận nhìn giá tiền rồi thở dài: “Cái này rất đẹp, nhưng hơi rộng, có cỡ nhỏ hơn không ạ?”

Nhân viên cửa hàng nhìn bộ váy rồi cười nói với vẻ khó xử: “Chiếc váy này được đặt may nên chỉ có một cỡ thôi. Nếu cô không mặc vừa thì có thể đợi khoảng một tuần nữa, hàng sẽ được chuyển từ Paris về đây.”

Nghe thấy sự phiền toái, Viên Hân Hân vội xua tay. Một nhân viên khác lo lắng làm mất thời gian của khách quý, liền hỏi: “Chiếc váy màu cà phê cô Phan Thư Di đặt, có phải còn một cỡ nhỏ màu đen không?”

Cô nhân viên kia lắc đầu, “Đúng là có, nhưng bị khách khác mua rồi.”

Nghe vậy, cô nhân viên đeo vẻ mặt tiếc nuối, ra mời Viên Hân Hân chọn bộ khác. Nhược Vũ ngồi lâu nên hơi mệt, đứng dậy duỗi lưng một cái, tiện tay cầm bộ váy trên tay Viên Hân Hân, soi gương, ướm thử lên người mình, sau đó cười: “Chiếc váy này quả nhiên hợp với người xương to, tôi không lấy nữa!” Nói xong, cô trả lại chiếc váy cho nhân viên cửa hàng.

Cô nhìn nhân viên cửa hàng cẩn thận đặt chiếc váy vào túi bảo quản.

Sau một hồi thử đồ, Viên Hân Hân không chọn được cái nào. Nhược Vũ buồn cười, “Hồi còn ở huyện, cậu đi mua quần áo chỉ cần mười phút, sao giờ lại vất vả thế?”

Viên Hân Hân cắn môi nói: “Tớ không quen mặc kiểu quần áo này, mặc cái áo ba lỗ chưa đến hai mươi tệ còn thoải mái hơn!”

“Sợ đắt? Không sao, có sếp Triệu trả tiền!”

Viền mắt Viên Hân Hân bỗng đỏ, “Cậu thật sự coi tớ là đứa ngu à? Chỗ tiền này…chẳng lẽ anh ta không đòi lại từ trên người cậu?”

Nhược Vũ không cười nổi, nhìn Viên Hân Hân chằm chằm, cuối cùng véo mạnh một cái vào má cô nàng, “Đồ ngốc! Tớ là đứa tính toán chi li, sao mà để bị rút lông được! Thôi đi, không mua nữa! Cậu mời tớ ăn bánh ngọt đi!”

Cuối cùng, hai người không mua sắm gì tại cửa hàng thời trang mà lại ghé vào tiệm bánh ngọt bên cạnh, vừa thưởng thức bánh vừa trò chuyện vui vẻ cho đến khi trời chiều.

Tối hôm đó, người vệ sĩ đi cùng hai cô nàng đã tường thuật chi tiết chuyến đi cho Triệu Vỹ Đình.

Triệu Vỹ Đình nhắm mắt lắng nghe, gật đầu, rồi hỏi: “Khi anh đưa Viên Hân Hân về, cô ấy có biểu hiện gì lạ không?”

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...