Chiếm Hữu - Chương 25

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 08:52:00
Lượt xem: 68

Sau khi tỉnh lại, Nhược Vũ vẫn còn kích động, làm loạn ầm ĩ nên bị y tá tiêm cho một mũi an thần. Trạng thái nửa tỉnh nửa mê kéo dài suốt mấy ngày, khi mở mắt ra, cô tuyệt vọng phát hiện rằng Triệu Vỹ Đình vẫn luôn ở bên cạnh.

Sau đó, Triệu Vỹ Đình kiên quyết đưa cô về nhà, mỗi ngày đều mời bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho cô.

Ba ngày sau khi xuất viện, Nhược Vũ đã dần tỉnh táo lại, cuối cùng có thể bình tĩnh nói chuyện với Triệu Vỹ Đình: “Tôi không bị điên, đừng bảo đám lang băm này tiêm thuốc an thần cho tôi nữa!”

Mấy ngày nay, Triệu Vỹ Đình không hề đến công ty. Nghe thấy câu đó, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn cô đang dựa vào thành giường.

Nhiều hôm liền, cô không chỉ làm loạn mà còn không chịu ăn uống gì, chỉ dựa vào thuốc dinh dưỡng để sống qua ngày. Lúc này, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt uể oải, cằm nhọn hoắt, trông thật chẳng giống người bình thường nhưng lại khẳng định mình không điên.

Vị bác sĩ đang đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn thuốc trong xi lanh, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Triệu Vỹ Đình.

Triệu Vỹ Đình gật đầu, nói: “Bác sĩ Dương, phiền ông ra ngoài chờ một chút, lát nữa cần gì tôi sẽ gọi.”

Sau khi bác sĩ ra ngoài, Triệu Vỹ Đình vào nhà tắm xả nước, rồi quay lại tung chăn ra, bế Nhược Vũ lên. Sau nhiều ngày chịu dằn vặt, cơ thể vốn đã gầy yếu của cô lại càng thêm tiều tụy.

Nhược Vũ ngoan ngoãn dựa vào người anh ta, để mặc anh ta cởi bỏ bộ quần áo rộng thùng thình trên người. Thứ mỗi ngày tiêm vào cơ thể cô không chỉ có mỗi thuốc an thần chứ? Nếu không, tại sao bây giờ cả người cô lại uể oải như vậy, còn không có sức nhúc nhích?

Cởi hết quần áo, Triệu Vỹ Đình nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước, rồi cũng vào theo.

Cô như một đứa trẻ sơ sinh, giơ cánh tay đầy vết kim tiêm lên, để mặc anh ta kiểm tra, lau rửa sau lưng trước ngực, thậm chí khi anh ta tách hai chân ra, Nhược Vũ cũng chẳng buồn khép đùi lại như trước đây. Cô im lặng cúi đầu, nhìn bàn tay đang kỳ cọ giữa hai chân mình.

Cuối cùng cũng tắm xong, rồi mặc quần áo sạch sẽ, Triệu Vỹ Đình bế cô xuống tầng một, đặt cô dựa vào chiếc salon mềm. Anh ta bưng một bát cháo loãng đến, cô chỉ húp hết non nửa bát, còn lại là anh ta ăn. Đặt bát sang một bên, anh ta quay đầu hỏi Nhược Vũ: “Có muốn ra ngoài phơi nắng không?”

Nhược Vũ gật đầu đồng ý. Triệu Vỹ Đình bế cô ra khu vườn nhỏ sau biệt thự.

Khuôn viên nằm giữa ngọn núi, nổi bật với kiến trúc độc đáo nhưng hài hòa. Trong sân có đài phun nước, hồ bơi, chòi hóng mát, và những khóm hoa tulip vàng đang độ nở rộ.

Họ ngồi xuống ghế. Nhược Vũ đã nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, cảm giác như các lỗ chân lông giãn ra, cô thư thái hít thở hương hoa. Triệu Vỹ Đình để đầu cô tựa vào vai mình, thong dong vuốt mái tóc mềm của cô.

“Anh có thể sắp xếp kiểm tra huyết thống của chúng ta được không?” Nhược Vũ nhắm hờ mắt, đột nhiên hỏi.

Triệu Vỹ Đình cứng người lại, sau đó trầm tĩnh đáp: “Không cần thiết. Có thay đổi được gì không?”

Nhược Vũ im lặng, nhưng trong lòng cười lạnh. Tên súc sinh này vẫn còn chút lương tâm, muốn dùng thủ đoạn dối trá để cô yên lòng.

“Hai hôm nay tôi không đi học, giáo viên có gọi điện đến không?” Nhược Vũ chuyển đề tài, điện thoại của cô vẫn trong tay Triệu Vỹ Đình, không biết anh ta có xin nghỉ giúp cô không.

“Anh đã bảo bố dượng em làm thủ tục bảo lưu một năm cho em rồi.” Nhược Vũ nghe vậy liền ngồi bật dậy, “Tại sao?” Cô cố hạ giọng nhưng sự phẫn nộ vẫn rõ ràng.

Triệu Vỹ Đình cúi đầu, hôn nhẹ lên má Nhược Vũ rồi nói: “Dạo này em không khỏe, hai hôm nữa anh sẽ đưa em ra nước ngoài tĩnh dưỡng, đợi khỏe lại rồi học tiếp.”

Nhược Vũ nhìn vẻ mặt anh ta và biết rằng, bảo lưu đã xong, chuyện đi học lại chỉ là lời nói suông. Triệu Vỹ Đình đã chặn đứt mọi đường lui của cô.

“À phải rồi, Phan Gia Ninh có gọi điện cho em.” Đột nhiên, Triệu Vỹ Đình nói một cách hờ hững, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Nhược Vũ, “Em có liên lạc với hắn không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-25.html.]

Nghe vậy, Nhược Vũ thầm run sợ. Sau chuyến về nhà đầy biến cố, suýt nữa cô đã quên chuyện này. Không biết Phan Gia Ninh có ứng biến kịp thời sau khi Triệu Vỹ Đình nghe điện thoại không?

Cô thầm thấy may vì cơ thể mình suy nhược, vẻ đờ đẫn trên mặt không có gì lạ thường. “Ở tiệc nhà cục trưởng Trịnh, tôi làm bẩn quần anh ta nên anh ta sống c.h.ế.t đòi tôi trả tiền giặt là.” Nhược Vũ uể oải nói, rồi cố tình liếc Triệu Vỹ Đình, “Người nhà của bạn gái anh thiếu tiền à? Anh trai cô ta còn không trả nổi tiền giặt quần.”

Ánh mắt Triệu Vỹ Đình sâu thẳm như hồ nước, anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Anh sẽ đưa cho hắn một cái quần mới.”

Thừa dịp Triệu Vỹ Đình không chú ý, Nhược Vũ gọi điện cho mẹ. Bất kể kết quả thế nào, cô cũng phải hỏi cho ra lẽ, nhưng tiếp điện thoại lại là một người xa lạ. Khi hỏi Triệu Vỹ Đình, anh ta thờ ơ như không có gì, bảo rằng đã mua cho người nhà cô một căn hộ trong khu mới xây ở nội thành, căn nhà cũ đã bán cho người khác rồi.

Lương Trạch Dương dễ dàng bị mua chuộc, chỉ cần một căn hộ đã khiến ông ta trở thành tay sai cho Triệu Vỹ Đình. Mẹ và em trai Nhược Vũ cũng bị Triệu Vỹ Đình khống chế trong lòng bàn tay. Không liên lạc được với mẹ khiến cô lo lắng, làm ầm lên với Triệu Vỹ Đình một trận. Đến lúc sôi m.á.u nhất, cô cầm con d.a.o gọt hoa quả lao về phía anh ta. Đáng tiếc, chưa kịp đến nơi thì d.a.o đã bị anh ta cướp lấy. Lưỡi d.a.o rạch một đường trên tay anh ta, nhưng anh ta không hề thay đổi sắc mặt.

Bây giờ, cầm thú đã thay đổi sách lược. Trước kia, dù có phần cổ quái, nhưng đa số thời gian Triệu Vỹ Đình đều nở nụ cười xấu xa và dùng nụ hôn mãnh liệt để kết thúc tính ương bướng của cô. Còn hiện tại, ngay cả thiện ý ngụy trang cũng không còn.

Ngón tay Nhược Vũ động đậy, giọt thuốc nước lại từ từ truyền vào cơ thể, cô lại miên man ngủ thêm một ngày nữa.

"Cá chậu chim lồng," còn từ nào hay hơn để miêu tả tình cảnh của cô lúc này? Một tuần trôi qua, mọi hoạt động của cô chỉ diễn ra trong phạm vi biệt thự và khu vườn. Điện thoại di động bị tịch thu, điện thoại bàn bị rút dây, máy tính không kết nối mạng, chỉ có thể xem phim hoặc chơi điện tử. Không nhớ số, cô muốn gọi cho Viên Hân Hân cũng không được.

Bị giam cầm trong khu đất ba mẫu, mỗi lần cô muốn xuống núi đều bị Triệu Vỹ Đình từ chối. Nhược Vũ hiểu rõ, anh ta đang thuần dưỡng cô như một con thú cưng, rồi từ từ như con ếch trong nồi nước ấm, để cô thích nghi, bị anh ta thong thả lột da, đun sôi nước, rồi cắn nuốt đến không còn gì... Cô chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, không phản kháng để làm anh ta vui lòng.

Nhưng, đêm qua, anh ta vốn vẫn ngủ ở phòng bên cạnh mấy hôm nay, đột nhiên lại mò lên giường cô vào đúng đêm khuya. Nhược Vũ bị đánh thức, chớp mắt đã bị lột sạch, nằm gọn dưới anh ta.

Nhược Vũ biết rõ anh ta muốn làm gì. Nghĩ đến việc sắp phải trải qua sự khuất nhục trái đạo lý, một Nhược Vũ luôn lạc quan lần đầu tiên trong đời muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Tuy nhiên, sao Triệu Vỹ Đình lại để cô dễ dàng làm điều đó? Khi cởi quần áo của cô, anh ta nghiêm túc nói: “Có phải cảm thấy không thể chịu nổi không? Có phải muốn c.h.ế.t không? Nếu em nghĩ rằng anh không thích đường ngang ngõ tắt, thì em nhầm rồi. Anh nhất định sẽ dùng những thủ đoạn mà em không thể tưởng tượng nổi, khiến mẹ em phải nhục nhã gấp nghìn lần!”

Tên này điên rồi, mà nói được thì sẽ làm được…

Nhược Vũ cố gắng thả lỏng cơ thể, cố gắng thôi miên chính mình, nhưng những bàn tay ấy thật sự khiến cô buồn nôn.

Màn đêm đen kịt bao phủ mặt đất, chỉ có tấm rèm cửa trắng khẽ lay động, một tiếng nức nở vang lên trong không gian tĩnh mịch nhanh chóng bị đôi môi nóng bỏng nuốt trọn.

Trên giường, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau. Người đàn ông chặn miệng cô gái, lại mút lấy cái lưỡi không ngừng trốn tránh. Nhược Vũ bị anh ta hôn đến mức thở gấp, bộ n.g.ự.c trắng nõn cũng bị đè ép khổ sở.

“Thật muốn nhai nát em luôn.” Triệu Vỹ Đình thốt lên những lời hạ lưu nhất, dường như muốn trả thù, hàm răng cắn mạnh vào đầu lưỡi đang ở trong miệng mình. Nhược Vũ đau buốt, co người lại.

“Mùi vị không tồi! Nhưng anh thích ăn cái này hơn…” Nói xong, anh ta lật người cô, một tay giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, nhấc vòng eo mảnh khảnh lên, bờ m.ô.n.g trắng mịn hiện rõ dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Bàn tay còn quấn gạc của anh ta hạ dần xuống thắt lưng, men lên bờ m.ô.n.g tròn, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiếp theo, ngón tay mơn trớn đi vào nơi cấm địa, rồi anh ta cúi đầu xuống.

Nhược Vũ không hiểu tại sao anh ta lại thích trêu đùa chỗ đó của mình. Không phải đàn ông vốn thích phụ nữ làm chuyện tương tự với mình hơn hay sao? Nhưng sự kích thích sinh lý không khống chế được, khi hơi thở nóng rực phả vào giữa hai chân, cô đã không nhịn được rồi.

Tầm tối đã được tiêm thuốc, đóng cửa mọi cảm giác, có phải như vậy càng dễ thong dong đối diện với sự nhục nhã này?

Khi Triệu Vỹ Đình ngẩng đầu, thân dưới lập tức thế chỗ cho đôi môi, thay đổi phương hướng một chút, liên tục thẳng tiến, mỗi lần một sâu hơn, dường như muốn phá vỡ thân mình nhỏ nhắn bên dưới.

Nhược Vũ cắn răng chịu đựng một lúc lâu, rốt cuộc cũng không thể chịu nổi anh ta, ra sức giãy giụa, lớn tiếng kêu: “Không! Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Triệu Vỹ Đình đưa hai tay phủ lên n.g.ự.c cô, thân dưới không tiếp tục vào mà cố tình dây dưa, khuôn mặt đẫm mồ hôi. Anh ta nở nụ cười đầy nguy hiểm: “Đây, đây, chỉ anh mới có thể cứu em!”

Nước mắt lặng lẽ chảy qua má rồi nhỏ xuống ga giường. Nhược Vũ thầm nhắc nhở mình: Đây là lần cuối cùng rơi nước mắt, vì không một kẻ nào sẽ thương và bỏ qua cho mày vì nước mắt...

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...