Chiếm Hữu - Chương 23

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 06:23:03
Lượt xem: 75

"Cút!" Nhược Vũ gào lên trong tuyệt vọng, khuôn mặt trắng bệch, cơ thể căng cứng. Cô cố đẩy Triệu Vỹ Đình ra nhưng thân thể anh ta vẫn đè nặng lên cô, không thể thoát ra được. Cô chỉ có thể hét lớn: "Cút ngay cho tôi!"

Triệu Vỹ Đình không hề có ý định nghe lời cô. Anh ta nắm chặt eo cô, đôi môi mỏng hôn lên trán, rồi tới đôi mắt, sau đó lấy một cái gối kê cao m.ô.n.g cô lên.

Cơ thể Nhược Vũ nhỏ bé, không tương xứng về tỉ lệ với Triệu Vỹ Đình, nên chiếc gối phát huy hiệu quả rất tốt. Cô giống như một lễ vật trên tế đàn, chỉ chờ ác ma đến hành quyết.

Nước mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Triệu Vỹ Đình, những gân xanh nổi trên trán anh ta, dường như chính anh ta cũng đang rất đau đớn. Động tác của anh ta ngày càng nhanh, ngày càng mạnh. Chiếc giường cao cấp cũng rung chuyển dữ dội. Anh ta không quên mút lấy nụ hoa đỏ hồng đang phập phồng trước mắt. Nhược Vũ cảm thấy như mình đang phải cho một đứa bé ác độc nhất đời ăn. Xấu hổ và bất lực đan xen, bị xâm phạm đến nơi sâu nhất, cảm giác run rẩy chưa từng có ùa đến. Mồ hôi của Triệu Vỹ Đình nhỏ xuống mặt cô. Cơ thể cô như bị nghiền nát, ngay cả sức mắng chửi cũng không còn.

"Thật sự muốn g.i.ế.c em trên giường!" Xem ra, anh ta đã đạt được sự sung sướng cực độ trên cơ thể run rẩy của cô.

"Không..."

Đột nhiên, bụng dưới của cô thắt lại, cao trào quen thuộc lập tức ập đến, cô không nén được tiếng khóc nghẹn lẫn tiếng thở dồn dập. Nhưng cảm giác run rẩy đó vừa đến đã dừng lại. Đột nhiên, Triệu Vỹ Đình rút ra, xoay người cô đưa lưng về phía anh ta. Cô ngồi trên người anh ta như một đứa trẻ, dựa lưng vào n.g.ự.c anh ta, hai chân mềm nhũn bị tách ra, "cửa động" còn chưa khép hẳn đã lại phải tiếp nhận anh ta...

"A..." Nhược Vũ không chịu được độ sâu như vậy, hét toáng lên.

Anh ta đi thẳng vào rồi lại nhanh chóng rút ra, dùng tốc độ khó tin mà đưa đẩy thắt lưng mình. Nhược Vũ run rẩy, gần như không thốt ra được lời nào, cả người lay động như đang đu dây.

Triệu Vỹ Đình vẫn tiếp tục vuốt ve m.ô.n.g cô, động tác bên dưới không hề giảm nhịp. Sau vài lần hùng hổ, anh ta đã đưa cô đến đỉnh điểm khoái cảm.

Những cơn co rút mạnh mẽ khiến dòng dịch lỏng tuôn ra, thấm ướt ga trải giường. Sau đó, Nhược Vũ bị đẩy xuống giường, như một con búp bê rách nát, để mặc cho Triệu Vỹ Đình tùy ý chi phối.

Cuối cùng, khi Triệu Vỹ Đình chậm lại và nằm im trên người cô, Nhược Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuộc tra tấn đã kết thúc. Tuy nhiên, cô chợt nhận ra Triệu Vỹ Đình không đeo bao, lo sợ anh ta sẽ xuất trong cô. May mắn thay, Triệu Vỹ Đình kịp rút ra, phun dòng dịch nóng rẫy lên người cô.

Nhược Vũ nhắm mắt lại, nghĩ rằng cơn ác mộng đã qua. Nhưng không ngờ, sức lực của Triệu Vỹ Đình lại dồi dào hơn cô tưởng. Trước khi cô kịp lấy lại hơi thở, một cơn bão khác đã ập đến...

Trong phòng, tiếng nấc nghẹn của cô gái và tiếng thở dốc của người đàn ông hòa quyện suốt đêm.

Khi cô tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, nhìn lên màn hình chiếc đèn cạnh giường, đã là bốn giờ sáng.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng Triệu Vỹ Đình đang nói chuyện điện thoại: “Bảo bà ta đừng nói linh tinh. Nhắc bà ta, con gái bà ta sắp đến rồi. Khóa cửa lại, tôi cũng đi đây.”

Không kịp khóc thương cho sự mất mát đêm qua, Nhược Vũ giật mình. Người Triệu Vỹ Đình nhắc đến là ai?

Sau khi Triệu Vỹ Đình rời phòng, Nhược Vũ gắng gượng ngồi dậy, mặc đồ lót rồi khoác áo choàng tắm, len lén mở cửa phòng.

Khi Triệu Vỹ Đình vào thang máy, Nhược Vũ biết anh ta xuống tầng bốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-23.html.]

Cô vào một thang máy khác, may mắn là không cần ấn mật mã khi xuống tầng khác. Khi cô ra khỏi thang máy, vừa lúc nhìn thấy Triệu Vỹ Đình đi vào một căn phòng.

Khách đến làng nghỉ mát hầu hết là cú đêm, gần sáng mà hành lang vẫn có người qua lại. Với áo choàng tắm, trông cô không khác biệt so với những người khác. Cô giả vờ sang phòng bên cạnh uống nước, nhìn thấy Triệu Vỹ Đình cùng hai vệ sĩ ra khỏi phòng. Cô vội xoay người, chờ họ đi xa mới lặng lẽ tiến tới cửa phòng.

Đáng tiếc, cửa quá dày, không nghe được gì. Nhược Vũ nhẹ nhàng đẩy hé cửa, không khóa. Đứng ở cửa hiên nhỏ, cô không nhìn rõ mọi thứ bên trong, nhưng nghe thấy rõ ràng.

"Triệu Vỹ Đình, rốt cuộc cậu muốn gì, chẳng lẽ... bố cậu không nói cho cậu biết sao?" Nhược Vũ giật mình khi nghe mẹ mình – Nhược Cẩm Vân – lên tiếng.

"Nói cho tôi biết điều gì? Rằng tại sao mười năm trước, sau sự cố sập hầm than, lại bán tháo mỏ rồi trốn như kẻ nợ ư?"

Nhược Cẩm Vân không đáp lại, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, khiến tim Nhược Vũ thắt lại. Mẹ sao vậy? Sao lại khóc?

Cô định bước vào để chất vấn Triệu Vỹ Đình về việc tại sao anh ta lại bắt nạt mẹ mình, nhưng đột nhiên Nhược Cẩm Vân cất lời: "Nếu cậu biết rồi, tại sao còn đến gần con gái tôi?"

Triệu Vỹ Đình cười lạnh lùng, "Đến gần? Tôi đã nhịn mười năm không chủ động tìm cô ấy rồi, lần nào cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy. Đã có lúc tôi muốn từ bỏ, nhưng cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, không phải là ý trời sao? Cô ấy phải là của tôi! Bất kể ai hay điều gì cũng không thể thay đổi điều đó!" Những lời cuối của anh ta mang theo luồng khí lạnh khiến Nhược Vũ bất giác rùng mình.

"Cậu làm như vậy là loạn luân! Rồi sẽ phải xuống địa ngục!" Những lời này như cắm rễ vào chân Nhược Vũ, cô cảm thấy tai mình ù đi.

"Loạn luân"? Tại sao mẹ lại nói ra điều này?

"Bà cô à, đừng nói bậy! Hơn nữa, làm sao bà dám chắc Nhược Vũ là em gái tôi!"

"Cậu... Cậu quá giống bố cậu!... Chỉ cần tôi còn sống, Nhược Vũ không thể ở bên cậu." Nhược Cẩm Vân như bị lời cáo buộc đẩy vào tuyệt vọng, giọng nói vỡ vụn.

Khi mẹ bị bố dượng đánh, Nhược Vũ cũng từng nghe thấy bà hét lên như vậy. Đầu óc cô choáng váng, mạch m.á.u như bị những mũi kim xuyên qua. Dù có thế nào, cô không thể chấp nhận việc mình rất có thể là em gái của Triệu Vỹ Đình.

"Tôi khuyên bà nên bình tĩnh. Vũ Vũ đã ở bên tôi rồi. Đêm qua cô ấy ở phòng cách vách, có thể nghe thấy vài âm thanh. Bà có muốn lên tầng xem không? Nhưng đừng nói to, hôm qua tôi hơi quá đáng, cô ấy còn đang ngủ!"

Bốp! Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống, âm thanh vang lên giòn tan chứng tỏ nó mạnh đến cỡ nào. Cả căn phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng. Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Triệu Vỹ Đình mới vang lên: "Xem ra bà đúng là mẹ của Nhược Vũ, tôi sẽ không chấp nhặt với bà. Nhưng mà, chuyện đã rồi, bà cũng phải nghĩ cho Vũ Vũ một chút, đừng nói luyên thuyên để cô ấy thêm gánh nặng tâm lý vô ích!"

"Không được! Tôi không thể nhìn nó phạm sai lầm nữa, không thể nhìn nó nhảy vào chỗ chết!"

"Thế bà muốn ép cô ấy đến c.h.ế.t sao?" Triệu Vỹ Đình hăm dọa, "Đôi khi, không biết gì mới là hạnh phúc. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Vũ Vũ. Chuyện của bà đã đủ rối ren rồi, đừng để con gái bà đi vào vết xe đổ của bà!"

Những lời này gần như chạm đến điểm yếu nhất của Nhược Cẩm Vân. Bà vốn hiền lành, cái tát vừa rồi là tất cả dũng khí bà có. Lúc này, bà ngơ ngác ngồi đó, hoang mang lo sợ, chỉ còn biết khóc.

Nhược Vũ cảm thấy khó thở, dù nghĩ mãi cũng không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của mẹ và Triệu Vỹ Đình.

Trực giác mách bảo cô rằng không nên để mẹ và Triệu Vỹ Đình phát hiện ra mình. Vì thế, cô cố gắng lê từng bước, lén lút rời khỏi chỗ đó, ngơ ngác xuống bậc thang gần đó. Khi đến sảnh nghỉ tầng hai, bước chân cô lỡ vào khoảng không, cả người lao xuống dưới.

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...