Chiếm Hữu - Chương 22

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 02:16:40
Lượt xem: 64

Thực ra, Nhược Vũ cũng không biết trong lòng Triệu Vỹ Đình đang toan tính điều gì.

Khi những người phục vụ dẫn mẹ và em trai cô đi, Triệu Vỹ Đình cũng kéo cô vào thang máy.

"Sao không chờ họ?" Nhược Vũ hỏi.

"Đã có người đưa họ đến chỗ thư giãn rồi, em không cần quan tâm." Triệu Vỹ Đình bấm số tầng, giọng điệu trầm tĩnh.

Con số tám hiện lên, thang máy đã đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Cửa thang máy mở ra. Hành lang trải thảm trắng như tuyết, sạch sẽ, có lẽ rất ít người lên tầng này.

Triệu Vỹ Đình lấy chìa khóa rồi tiến về căn phòng sâu nhất trong hành lang.

Nhược Vũ theo sau. Căn phòng có diện tích lớn, đồ nội thất xa hoa, ghế salon dài uốn lượn như thắt lưng người phụ nữ. Bốn cột ở bốn góc khiến không gian thêm sâu. Ngoài chiếc giường lớn được chạm trổ tinh vi ở giữa phòng, gần ban công còn có một chiếc kệ dài. Qua bậc thang là một hồ tắm tròn siêu lớn.

Mọi thứ ở đây đều rất xa xỉ, nhưng cũng gợi đầy ý nghĩ mờ ám.

Căn phòng này không giống loại phòng tiêu chuẩn của khu nghỉ mát, mà như chỗ ăn chơi hưởng lạc của những tay giàu có.

Nhìn Triệu Vỹ Đình làm mọi việc thành thục, Nhược Vũ liền hiểu ngay. Đây chắc chắn là nơi anh ta thường đưa phụ nữ đến để giở trò phóng túng.

Tưởng tượng cảnh Triệu Vỹ Đình ôm ấp vị phu nhân xinh đẹp của Trịnh Lập Tân lăn lộn trên chiếc giường kia, Nhược Vũ lại thấy buồn nôn. Đêm nay, anh ta định bắt mình qua đêm ở đây sao?

Triệu Vỹ Đình nhìn ra vẻ mặt chán ghét của Nhược Vũ, vừa cởi quần áo vừa cười nói: "Trung tâm này là do anh mới mở, căn phòng này cũng mới lắp đặt xong, cả tầng này không mở, anh giữ lại để dùng. Giường đệm cũng có người phụ trách, còn sạch hơn con bé lười tắm như em đấy."

Nghe lời cay độc của Triệu Vỹ Đình, Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lại vội vàng quay đi. Dù đã bị anh ta trêu chọc nhiều lần, cô vẫn chưa thể thản nhiên trước cảnh đàn ông cởi đồ.

Triệu Vỹ Đình cởi quần áo rồi đến gần cô, khẽ l.i.ế.m tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Không tắm à, cô bé bẩn?"

Phòng tắm mở thế này, ai mà tắm được? Nhược Vũ cố giữ bình tĩnh, "Sáng nay tôi tắm rồi, chỉ cần rửa chân tay thôi. Tôi muốn sang xem mẹ thế nào..."

Không đợi Nhược Vũ nói hết câu, Triệu Vỹ Đình đã bế cô lên, chưa kịp cởi quần áo cho cô mà đã quẳng cô vào hồ tắm.

Nhược Vũ không kịp nín thở, chìm trong hồ, uống mấy ngụm nước liền. Khi ngồi dậy được, cô thấy Triệu Vỹ Đình nhàn nhã ngồi trong hồ, một tay vẩy nước như thể việc cô bị ngã không liên quan đến anh ta.

"Anh bị điên à! Đồ thần kinh!" Nhược Vũ tức tối muốn xông lên bóp cổ anh ta, còn Triệu Vỹ Đình thì vẫn ung dung nhìn cô nàng ướt nhẹp.

Chắc chắn Nhược Vũ không biết, khi cô tức giận, đôi mắt cô sáng rực, dường như chỉ có lúc đó, trong mắt cô mới chỉ còn lại anh ta.

Triệu Vỹ Đình lim dim nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận của Nhược Vũ. Anh không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần liên quan đến cô, anh đều muốn nắm giữ, chiếm đoạt tất cả. Anh ôm chặt cô gái đang nổi cơn lôi đình vào lòng, dùng đôi môi nóng bỏng ngăn chặn tất cả những lời oán giận của cô, mặc cho cô giãy giụa trong hồ nước ấm. Triệu Vỹ Đình đưa tay vén chiếc áo phông và áo lót của cô lên.

Không kìm nén được, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng, đồng thời nâng cô lên, đặt cô nằm xuống cạnh hồ tắm.

Vừa được ngâm mình trong hồ nước, giờ lại bị nhấc ra ngoài, lưng kề đá lát sàn lạnh toát, Nhược Vũ rùng mình, nổi gai ốc. Nhưng cơ thể rắn chắc và nóng rẫy của Triệu Vỹ Đình nhanh chóng nhào tới.

Cảm giác giữa cơ thể nóng bỏng và sàn đá lạnh lẽo khiến Nhược Vũ như đang giãy giụa giữa lửa và băng. Bộ quần áo ướt sũng của cô nhanh chóng bị vứt cạnh bờ hồ, những ngón tay thô ráp chu du khắp cơ thể cô. Mặt hồ phản chiếu hình bóng hai người, mờ ảo và đầy nhục cảm, tuyệt vọng, cũng là giới hạn của sự kháng cự.

Nhưng khi nghĩ đến việc mẹ và em trai đang ở đâu đó trong tòa nhà này, Nhược Vũ chợt thấy vô cùng xấu hổ khi bị người đàn ông này đùa giỡn tùy ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-22.html.]

“Đừng… Đừng, tôi lạnh.” Cô thử đẩy anh ta ra.

“Yên tâm, anh sẽ làm em nóng lên.” Triệu Vỹ Đình nhấc cô lên vai dễ dàng như nhấc bao tải nhẹ, đi vài bước rồi quẳng cô xuống giường. Chiếc giường đàn hồi tốt khiến Nhược Vũ nảy lên ba cái.

Triệu Vỹ Đình cũng lên giường, trông anh ta như một con báo đầy nguy hiểm. Thứ phát sáng trong tay anh ta là còng tay sao? Thứ đồ độc ác đó đã lâu không phải dùng, không ngờ hôm nay lại thấy.

Chỉ với vài động tác đơn giản, anh ta đã cố định được tay Nhược Vũ, đẩy lên đỉnh đầu.

“Sao anh lại làm thế! Mau bỏ ra!”

“Vũ Vũ, có nó em mới ngoan ngoãn được.” Triệu Vỹ Đình vừa cười, ngón tay giữa của anh ta đã đi vào giữa hai chân Nhược Vũ.

Bị tên cầm thú này huấn luyện hàng đêm trong một thời gian dài, cho dù Nhược Vũ không muốn, nhưng khi ngón tay ấy cong lên, cả người cô lại bất giác co rúm, tiếng thét chói tai vang lên: “Đừng!”

Triệu Vỹ Đình tách rộng hai chân cô ra, cố định bên thắt lưng của mình, “Chơi đùa lâu rồi mà vẫn chặt như vậy, chẳng lẽ muốn ngón tay anh ở đây mãi?”

Đây là tiết mục mà Triệu Vỹ Đình yêu thích nhất, lời nói bỉ ổi kết hợp với động tác bỉ ổi, hành hạ từng tấc thân thể và linh hồn cô.

Nhược Vũ hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân phải thả lỏng, cố gắng làm giọng mình mềm mại và tỏ vẻ ấm ức, "Thật sự là quá mệt, buồn ngủ quá, anh thả tôi ra đi, được không?" Kinh nghiệm cho thấy, Triệu Vỹ Đình là kẻ ưa mềm không ưa cứng, thường đến bước này anh ta sẽ tốt bụng tha cho cô.

"Vũ Vũ mệt à? Được rồi, em thả lỏng bên dưới đi, anh rút ra." Cô cảm nhận ngón tay Triệu Vỹ Đình chậm rãi rút ra, cơ thể cô dần thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng niềm vui đến quá sớm. Ngay lập tức, hai ngón tay ác độc lại đi vào.

“A!” Nhược Vũ đau điếng người, thắt lưng cong lên. Cơn đau ùa đến dồn dập. Triệu Vỹ Đình chọc vào màng trinh của cô, thậm chí, cô còn cảm nhận những tia m.á.u nóng dần chảy ra theo ngón tay anh ta.

“Anh là đồ biến thái! Vô liêm sỉ! Kiếp sau sẽ làm chó! Còn bị người ta thiến làm con ch.ó thái giám!” Những lời lẽ ác độc nhất tuôn ra từ miệng Nhược Vũ.

Dù màng trinh đôi khi có thể rách trong quá trình vận động, nhưng trong ảo tưởng của những cô gái ngây thơ, không ai lại không ngượng ngùng nghĩ đến khoảnh khắc được cùng người mình yêu, để anh ta chiếm trọn. Đó là ảo tưởng, nhưng cũng rất đẹp.

Nhưng không phải với hai ngón tay ác độc đ.â.m vào và xé rách nó!

“Nếu kiếp sau phải làm thái giám, đời này anh sẽ sống thật sung sướng!” Triệu Vỹ Đình cười, đôi mắt phượng hơi nhếch lên. Anh ta chậm rãi rút ngón tay ra, rồi cúi xuống hôn ghì lấy cái miệng còn buông lời chửi mắng của cô.

Nếu như có thể, Nhược Vũ hy vọng mọi cảm giác của mình sẽ ngưng trệ, nhưng cơ thể của một người trẻ đâu dễ tê liệt đến thế. Mỗi lần ngón tay anh ta đưa ra vào, cơn đau lại nhói buốt, lan tới tận đỉnh đầu. Nhược Vũ rùng mình, lại cảm nhận có dòng dịch lỏng chảy ra theo tay anh ta, thấm ướt cả bắp đùi.

Khi Triệu Vỹ Đình rời môi cô, cô tuyệt vọng thở phì phò, thắt lưng mảnh mai bất giác cong lên, nhưng vẫn không thoát được hai ngón tay đáng sợ của anh ta.

“Sao? Thoải mái không?” Gương mặt Triệu Vỹ Đình tràn đầy vẻ hưng phấn, lồng n.g.ự.c tráng kiện phập phồng gấp gáp hơn.

Nhược Vũ không còn sức để mắng chửi tên súc sinh này nữa. Trong lòng, cô mơ hồ nghĩ, đêm nay mình không thoát được rồi… Súc sinh này không nhịn được nữa sao?

Lực tay và tốc độ của Triệu Vỹ Đình ngày càng tăng. Nhược Vũ hít sâu, chuyện này không thể chỉ dùng từ đau đớn để miêu tả nữa rồi. Cơn đau khiến cô co quắp, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, mà sao vẫn chưa ngất xỉu? Cơn đau như thế này, sao phụ nữ có thể chịu được?

Hơi thở của Triệu Vỹ Đình ngày càng nặng nề. Nhược Vũ có nhắm mắt cũng cảm nhận được thứ nóng rẫy của anh ta đang kề sát giữa hai chân mình. Anh ta chậm rãi rút ngón tay ra, chùi vài cái lên ga giường rồi tách rộng hai chân cô, dòng m.á.u ấm và chất dịch lỏng cũng chảy ra theo. Tìm đúng chỗ, anh ta lập tức đưa thứ nóng bỏng của mình tiến vào.

Có lẽ do vừa bị ngón tay hành hạ, đến lúc này, anh ta tiến vào trong cô một cách thuận lợi.

Khuôn mặt Triệu Vỹ Đình trở nên dữ tợn một cách đáng sợ vì sự hưng phấn tột cùng của anh ta, “Thả lỏng đi, kẹp chặt như thế, rất khó làm!”

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...