Chỉ Số Sập Phòng Kỳ Diệu - Chương 9-10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:32:52
Lượt xem: 376

9.

 

Sau khi chúng tôi kéo cầu d.a.o xuống, quay trở lại căn phòng chứa đầy lồng nhốt lúc nãy, giây tiếp theo lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Đèn trong phòng tắt, quả thực bên trong tối om, nhưng trên tất cả các bức tường đều hiện lên một bức tranh được vẽ bằng bút dạ huỳnh quang - 

Bên trong ngôi nhà nhọn hoắt, một hình người que đang cười lớn dưới ánh đèn sân khấu; bên dưới ngôi nhà là hình chữ nhật, bên trong hình chữ nhật vẽ vài hình dạng đầu mèo.

Ngay lúc này, tôi nghe thấy hệ thống "tinh" một tiếng: [Tiến độ nhiệm vụ: 35%.]

Xem ra lần này tiến độ tăng lên khá ít, không nhận được quyền năng bổ sung.

Cả bức tường đều là tranh vẽ đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quỷ dị, nhìn thật sự có chút rợn người.

"Đây, đây là tranh gì vậy?"

Điền Tư Tư giơ đèn pin trong bóng tối, giọng nói run rẩy, dường như thật sự bị dọa sợ.

Tôi và Trình Khắc nhìn nhau trong bóng tối.

Hạ Tử Vi là người đầu tiên đưa ra phán đoán: "Nếu hình nhọn tượng trưng cho trạm cứu trợ, hình chữ nhật... chẳng lẽ là bên dưới này có căn phòng hoặc mật thất nào đó?"

Trạm cứu trợ mèo hoang đàng hoàng, tại sao lại cố tình xây dựng một tầng hầm?

Nói một cách hợp lý, khu vực xung quanh khá hẻo lánh, không tồn tại vấn đề đất chật người đông hoặc giá đất đắt đỏ, nếu có nhu cầu lưu trữ hàng hóa thì hoàn toàn có thể xây dựng kho hàng bên cạnh trạm cứu trợ.

Trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác bất an, nhịn không được ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm camera trong phòng.

Không biết Hạ Trầm ở hậu trường có đang thưởng thức biểu cảm của chúng tôi hay không.

 

10.

 

Ra khỏi căn phòng chứa đầy lồng nhốt, một tấm biển nhấp nháy chữ "Nhà ăn" xuất hiện trên đầu chúng tôi.

"Đi, đến nhà ăn và nhà bếp xem thử."

Trên bàn ăn trong nhà ăn, bày la liệt sổ tay chào mừng do trạm cứu trợ sản xuất, ví dụ như "Chào mừng đoàn phim đến với trạm cứu trợ", vân vân và mây mây, đều sử dụng những hình ảnh thú cưng rực rỡ và lỗi thời.

Sổ tay chào mừng không có manh mối gì, vì vậy chúng tôi đi vòng quanh nhà ăn vài vòng, sau đó đến nhà bếp.

Trong góc nhà bếp có hơn chục thùng rác đựng thức ăn thừa được đặt lung tung, vì để lâu ngày nên nắp thùng và thân thùng đều bám đầy bụi bặm và mạng nhện dày cộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-so-sap-phong-ky-dieu/chuong-9-10.html.]

"Đến đây, phân chia công việc ra, mỗi người kiểm tra một cái, đừng bỏ sót thông tin gì."

Tôi thuận tay mở một cái, bên trong trống trơn.

"Bên tôi không có gì."

"Của tôi cũng không có."

"Thêm một cái nữa, vẫn trống không."

Cho đến khi chiếc thùng rác cuối cùng được mở ra, tất cả chúng tôi đều đồng thanh "á" lên một tiếng:

Một túi rác màu đen được buộc chặt, nằm yên tĩnh dưới đáy thùng, trên miệng túi còn dán một tờ nhãn giấy đã ngả màu vàng, ghi dòng chữ [Chú mèo không ngoan].

Điền Tư Tư rất đúng lúc hít một ngụm khí lạnh thay cho tất cả mọi người: "Không ngoan thì bị vứt vào đây à? Chẳng lẽ là... g.i.ế.c mèo rồi nhét vào đây sao? Chẳng lẽ trạm cứu trợ này, thực chất là một băng nhóm ngược đãi động vật..."

Hạ Tử Vi nhịn không được nhíu mày: "Tôi cảm thấy, chúng ta có lẽ cần phải mở túi rác này ra."

Trình Khắc khoanh tay nhìn trời, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mặc dù rất có thể là đạo cụ, nhưng tôi sợ m.á.u thật đấy!"

Hạ Tử Vi hừ lạnh một tiếng: "Chứng sợ m.á.u định kỳ, có chọn lọc à? Ai là người từng quay MV phong cách đen tối thì tôi không nói đâu nhé."

Tôi thở dài: "Thôi được rồi, để tôi."

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi chậm rãi mở túi rác ra - bên trong quả nhiên là một xác mèo bị phân thành nhiều mảnh, còn dính đầy dịch nhầy và m.á.u me được làm rất chân thật, suýt chút nữa thì tôi nôn ra ngoài.

"Cho tôi thứ gì đó sạch sẽ để bọc tay lại, tôi sờ vào bên trong xem có gì."

Điền Tư Tư hào phóng tháo khăn lụa trên cổ xuống, nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ: "Chị Đường Hữu, chị thật sự là thần tượng của em!"

Tôi dùng khăn lụa bọc tay lại, thò tay vào sờ soạng bên trong đống nội tạng mèo.

Quả nhiên, tôi sờ thấy một chiếc chìa khóa gỉ sét bên trong.

Tôi xắn tay áo lên, lau chút vết bẩn trên mặt: "Chờ chút, để tôi sờ xem còn gì không, hình như còn một thứ bằng kim loại nằm ở dưới đáy."

Tôi lại cố gắng thò tay xuống dưới sờ soạng, quả nhiên có một sợi dây chuyền kim loại mỏng manh.

Tôi rút tay lại, Trình Khắc giơ đèn pin soi vào lòng bàn tay tôi: "Vòng tay của phụ nữ à?"

Một chiếc vòng tay bạc tinh xảo dính đầy vết bẩn, nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay tôi, trên vòng tay có một tấm bảng tên nhỏ bằng móng tay, khắc chữ cái "Z" - ý nghĩa của nó là gì?

"Z? Trong chúng ta, hình như không có ai có họ là Z nhỉ?"

Quả thực là như vậy, xem ra chỉ có thể là manh mối do người liên quan đến trạm cứu trợ để lại.

Ngay khi tôi cất chiếc vòng tay đi, hệ thống đột nhiên "tinh" một tiếng: [Tiến độ nhiệm vụ, 45%.]

Ôi trời, lại không có quyền năng mới, hệ thống keo kiệt thật đấy.

Bình luận

5 bình luận

Loading...