Chỉ Là Người Chơi Bình Thường Thôi - Chương 4.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:25
Lượt xem: 4

"Quý khách có thể lặp lại bài hát đó một lần nữa hay không?" Chú Bern vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt, nhìn lâu vào đó lại có thể khiến cho người ta cảm thấy bất an.

Người đàn ông lực lưỡng hơi xụ mặt, ông ta nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt quản gia mà không nói một lời nào.

Dường như ông ta đang có kế hoạch của riêng mình, hoặc có lẽ là đang cảm thấy đằng sau câu nói này rất có thể là một cạm bẫy nào đó.

Sự im lặng của người đàn ông lực lưỡng khiến cho chú Bern cảm thấy có chút tiếc nuối, trong mắt ông ta hiện lên một tia quỷ quyệt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vậy nếu quý khách không còn câu hỏi gì khác thì tôi xin phép ra ngoài. Nếu như tòa lâu đài xảy ra vấn đề gì trong khoảng từ 18:00 đến 6:00, quý khách có thể dùng điện thoại bàn ở trong phòng để gọi cho tôi xử lý."

Sau khi nói xong, thấy mọi người không còn điều gì cần giải đáp, ông ta nói "Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng" xong liền rời khỏi phòng ăn ngay lập tức.

Sau khi chú Bern rời đi, Mạnh Thức Cẩn luôn cảm thấy ánh sáng trong phòng đã tối hơn một chút, những món ăn mới đầu có vẻ vô cùng bắt mắt ở trên bàn cảm giác như đã bị phủ lên một lớp dầu mỡ, khiến cho người ta cảm thấy không muốn ăn cho lắm.

Chút cảm giác thèm ăn của cô ngay lập tức đã bị rút cạn, dù sao trong túi vẫn còn lương thực đủ cho cả 3 ngày, sau khi về phòng ăn những thứ đó có vẻ sẽ ổn hơn.

"Thảo luận chút nhé?" Có lẽ là bởi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng, Triệu Cương bắt đầu mở lời để phá tan bầu không khí yên tĩnh này.

"Thảo luận chút đi." Ngải Kiến Thụ thở dài một hơi, cũng không còn quan tâm đến chuyện Mạnh Thức Cẩn có muốn ăn gì nữa hay không, nói: "Đến thời điểm hiện tại ta đã có thể chắc chắn rằng hung thủ là một nhân tố phi tự nhiên hay chưa?"

Hoàng Lương Vũ nghe vậy liền lộ ra biểu cảm không đồng tình cho lắm, nhưng có lẽ là ngại nhiều người nên cũng không lên tiếng phản bác. Dù sao thì theo như suy nghĩ của cô, những người đang ngồi ở đây đều có khả năng là hung thủ g.i.ế.c người.

Người đàn ông quấn băng trước giờ vẫn chưa từng lên tiếng đến tận bây giờ mới nói ra câu đầu tiên: "Có liên quan gì đến chuyện này hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-la-nguoi-choi-binh-thuong-thoi/chuong-4-2.html.]

Tất cả mọi người nghe xong đều đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Anh ta ngồi ở góc bàn ăn, cảm giác tồn tại rất thấp, vậy nên nếu như không đột ngột lên tiếng, e là tất cả mọi người đều sẽ quên đi sự hiện diện của anh ta.

Nhưng giọng điệu của anh ta lại chẳng mang vẻ cam chịu như vậy, ngược lại còn rất kiêu ngạo.

"Mà kể cả có là nhân tố phi tự nhiên gây ra đi chăng nữa, liệu các người có dám khẳng định được rằng mình có thể giải quyết chuyện này được hay không?"  Người đàn ông quấn băng lúc này mới ngẩng mặt lên, gương mặt tuấn tú mang chút âm hiểm, ngón tay thon dài nghịch nghịch con d.a.o ở trên bàn, môi mỏng hơi nhếch, thản nhiên nói: "Những người được mời đến đây ít nhiều gì cũng có liên quan đến môn phái thần bí học, nói không chừng các vị cũng có thể làm rõ truyền thuyết đằng sau tòa lâu đài này rốt cuộc là cái gì."

Người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh người đàn ông lực lưỡng thở dài một hơi: "Nói thì dễ lắm, cậu nghĩ là bọn tôi không muốn sao, Tiểu Kiện chỉ là..."

Người đàn ông lực lưỡng đột nhiên ho khan một tiếng, thấy vậy, người đàn ông gầy gò cũng không nói thêm gì nữa.

Mạnh Thức Cẩn nghe được nửa câu lấp lửng trong lòng lại có chút khó chịu, Tiểu Kiện là cái gì, nói rõ ra đi chứ, cứ ấp a ấp úng là muốn nói điều gì.

Triệu Cương: "Lưu Kiện làm sao?"

Nghe giọng điệu của Triệu Cương, có vẻ như ông ta quen biết người tên Lưu Kiện kia, lẽ nào là một trong hai người đã chết?

Sự nghi ngờ của Mạnh Thức Cẩn rất nhanh đã nhận được lời giải đáp.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...