Chỉ Là Người Chơi Bình Thường Thôi - Chương 4.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:19
Lượt xem: 6

Lâu đài của người hầu Glaaki 04

Mạnh Thức Cẩn ngồi tại chỗ, bàn tay đang cầm chặt con d.a.o cắt bánh mì không kìm được mà nắm chặt hơn, trong tiếng mưa rả rích, tâm trạng của cô không ngừng trầm xuống.

Giọng hát kì quái kia sau khi hát hết bài hát mang ý nghĩa dự báo trước kia, tiếng vang liền mờ nhòa dần đi, cảm giác sợ hãi còn sót lại vẫn còn đọng lại trong suy nghĩ của mọi người.

"Đó là gì vậy?" Mạnh Thức Cẩn ngẩng đầu lên, hỏi chú Bern - người có thể biết rõ nhất lúc này.

Sắc mặt của những người có mặt trong phòng ăn liền trở nên khó coi, Lưu Cường ngồi bên cạnh cô cũng đã sợ đến mức tay run không cầm nổi d.a.o nĩa, cả người anh ấy run lên cầm cập: "Mười người... Cũng có mười người được mời đến nơi này..."

Người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh người đàn ông lực lưỡng nghe thấy lời nhắc nhở của anh ấy mới phản ứng lại, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch: "Ý cậu là, bài hát này đang ám chỉ mấy người chúng ta?"

Sắc mặt của Triệu Cương trầm như nước: "Nếu quả thật là như những gì cậu nói thì cũng có thể hiểu được. 'Sáng sớm gọi không đáp' dường như đang chỉ cái c.h.ế.t của người đầu tiên, mà 'lỡ tay chặt mất đầu' cũng vừa vặn khớp với trạng thái tử vong của người bị g.i.ế.c c.h.ế.t tối nay."

"Vậy phải làm thế nào đây, chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?" Gương mặt của người đàn ông gầy gò lộ ra vẻ sợ hãi.

Mạnh Thức Cẩn trầm ngâm mở miệng: "Nếu như móc nối với cả truyền thuyết thì bài đồng d.a.o này rất có khả năng là đang ám chỉ khả năng g.i.ế.c người của mỗi một người hầu Glaaki. Hiện tại đã có 2 người ra tay rồi, chúng ta cần phải phải đề phòng cả 8 người còn lại."

Cô rất nhanh đã theo kịp được mạch suy nghĩ của Triệu Cương, sau đó thuận lợi phân tích thêm, chỉ là có một điểm mà cô cảm thấy không được bình thường.

Khi nghe thấy giọng hát đột nhiên cất lên, cô để ý thấy tất cả mọi người ít nhiều đều có phản ứng với nó, kể cả người nói không tin vào quỷ thần như Hoàng Lương Vũ.

Nhưng trong số những người này, chỉ có duy nhất một người từ đầu đến cuối đều vô cùng điềm tĩnh, dường như không cảm thấy kinh ngạc chút nào trước giọng hát đột ngột xuất hiện ---

Chú Bern.

Vậy nên cô bắt đầu lặp lại câu hỏi ban nãy của mình: "Chú có biết chuyện này rốt cuộc là sao không, chú Bern?"

Đối mặt với một tình huống xảy ra bất ngờ và đột ngột như vậy, Mạnh Thức Cẩn không phải là không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cô hiểu rõ rằng sự sợ hãi không có tác dụng gì.

Đây là một trò chơi, mà tất cả trò chơi đều sẽ luôn tồn tại quy tắc.

Và ai là người đặt ra và duy trì quy tắc đó đây?

Mạnh Thức Cẩn đoán rằng đó có thể là người được gọi là quản gia trong tòa lâu đài này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-la-nguoi-choi-binh-thuong-thoi/chuong-4-1.html.]

Đương nhiên là điều này sẽ không nói lên rằng ông là người tốt, chỉ là người có thể biết được nhiều thông tin nhất, cô cảm thấy việc hỏi ông ta cũng không có gì là không tốt cả.

Người đàn ông lực lưỡng nghe thấy câu hỏi của cô, lạnh lùng "xùy" một tiếng: "Lão già này rõ ràng là đồng lõa với chúng, cô đang hy vọng ông ta sẽ nói cho chúng ta biết điều gì hay sao? Cô bé đừng có ngây thơ như vậy, tôi vừa nhìn đã biết cô là loại sinh viên chưa có kinh nghiệm rồi."

"Thôi mà đại ca..." Người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh đã bị dọa sợ, ông ta lắp bắp nói: "Chúng ta hiện giờ chỉ còn sót lại 8 người, so với việc chiến tranh nội bộ như vậy thì nhiệm vụ cấp bách hơn là nghĩ cách để có thể sống sót..."

Người đàn ông lực lưỡng nghe vậy liền liếc mắt sang ông ta, sau đó lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào chú Bern đang đứng ở đầu bàn ăn bằng ánh mắt không có ý tốt kia: "Tốt nhất là ông đừng nên giở trò gì với bọn tôi."

Cứ như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người chú Bern.

Tất cả mọi người có mặt ở đây mỗi người đều đang có một suy nghĩ riêng, kì thực là chẳng có mấy ai tin tưởng rằng chú Bern sẽ nói có bọn họ thông tin có ích gì, thậm chí còn cảm thấy Mạnh Thức Cẩn nhiều chuyện, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có cách nào tốt hơn cả.

Có thêm một chút thông tin sẽ có thêm khả năng có thể sống sót.

Những người đang ngồi ở đây đều là những người thường xuyên tiếp xúc với những chuyện thần bí, vậy nên rõ ràng là hiểu được điều này.

"Cô đang nói đến cái gì vậy?" Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chú Bern không hề quan tâm đến người đàn ông kia mà chỉ lộ ra biểu cảm ngờ vực: "Tôi nghe các vị ban nãy có nói đến bài hát nào đó... Rốt cuộc đó là bài hát gì?"

Sắc mặt của mọi người trong chốc lát liền trở nên vô cùng khó coi.

Mặc dù họ sẽ sớm biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy, thế nhưng chú Bern lại trực tiếp nói rằng ông ta không hề nghe thấy tiếng hát gì cả, dường như đang coi họ là đám ngốc mà ra sức nói dối.

Người đàn ông lực lưỡng đ.ấ.m mạnh xuống bàn, bát đĩa trên mặt bàn vì chịu sự tác động của một lực rất mạnh mà nảy lên ngay lập tức, Mạnh Thức Cẩn để ý thấy ở nơi mà ông ta vừa đ.ấ.m xuống đã xuất hiện một vài vết nứt.

Quả là một sức mạnh phi thường.

Mạnh Thức Cẩn ngồi xuống, quan sát chiếc bàn dài được làm bằng gỗ này, chỉ với sức lực vài chục cân thì tuyệt đối không thể làm gãy nó được.

Sức mạnh của người đàn ông lực lưỡng này đúng là vượt xa so với người bình thường.

Tuy nhiên, dưới sự uy h.i.ế.p kinh khủng như vậy, chú Bern vẫn giữ trạng thái thờ ơ như cũ, biểu cảm của ông ta vô cùng bình tĩnh, nhìn người đàn ông lực lưỡng như nhìn một đứa trẻ đang cố tình gây sự.

Ông ta vẫn khẳng định rằng mình không hề nghe thấy tiếng gì.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...