Chỉ Còn Là Hồi Ức - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:20:39
Lượt xem: 705

13. 

Địa vị của tôi trong lớp ngày càng trở nên tế nhị, sau giờ học có vài người chạy tới lấy nước cho tôi, quà và đồ ăn nhẹ luôn xuất hiện trên bàn mà không có lý do.

Trong tiết thể dục, Thành Cảnh và Giang Doanh suýt chút nữa đã cãi nhau xem ai được chơi cầu lông với tôi, cuối cùng Lục Vân Đình sắc mặt tái mét kéo cả hai người đi.

Ở bên đường, tôi nghe thấy vài người ở lớp bên cạnh nói về tôi còn cười một cách tục tĩu.

"Nè, đây lại là một người giàu có khác, còn có Thành thiếu và Giang thiếu cũng lảng vảng quanh nhỏ đó".

"Cậu ta thiếu t.iền như thế sao? Chậc chậc, không biết lên giư.ờ.ng có mất nhiều hơn không..."

Còn chưa kịp nghe họ nói thêm điều gì, bên kia đột nhiên vang lên một t.iếng thét chói tai, Lục Vân Đình đ.ấ.m liên tiếp vào người hai người đó, mắt cậu ấy đỏ ngầu đầy giận dữ, Thành Cảnh thì đ.á, cười lạnh nói:

"Mày thích nói sau lưng người khác như vậy, có cần tao dạy mày cách cư xử không?"

Lục Vân Đình nhìn thấy mấy người đó bị đ.ánh đến mức không thở nổi, bực bội dừng tay lại, khịt mũi, ngửa đầu lên tình cờ nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.

"Lâm Hạ..."

Đám nhà giàu vừa rồi còn cực kỳ kiêu ngạo vội đứng thẳng lên, vẻ mặt xấu hổ, Giang Doanh vội vàng nói.

"Vì bọn này nói... với cậu nên chúng tôi..."

Giang Doanh không nói tiếp vì tôi không chú ý đến những gì cậu ta nói, tôi chỉ bình tĩnh bước đến lớp học. Lúc tôi đi ngang qua Lục Vân Đình, cậu ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

"Cậu không muốn nói gì à?"

Lục Vân Đình ánh mắt nặng trĩu, cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi.

"Họ nói đúng đấy, tôi rất thiếu t.iền, hơn nữa..."

Tôi nhìn quanh, những người lọt vào mắt tôi bất giác cúi đầu.

"Những lời họ vừa nói còn dễ nghe hơn những gì các cậu từng nói trước đây".

Sắc mặt của mấy người này lập tức trở nên tái nhợt, Trương Ngưng loạng choạng t.iến về phía tôi nhưng lại bị Thành Cảnh ngăn lại.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, đây là nửa năm cuối cấp ba nên tôi chỉ mong có thể thi vào một trường đại học tốt, đám nhà giàu này không liên quan đến tôi, thậm chí còn cảm thấy rất phiền. Tôi thật sự muốn nói với họ rằng chỉ cần đừng quan tâm đến tôi là đã trả ơn thành công rồi.

“Mặc kệ là ai, tôi đều sẽ cứu, tôi cũng không nhẫn tâm nhìn người ta ch.ết trước mặt, hơn nữa gia cảnh các cậu tốt, cho nên tôi biết cứu các cậu lợi nhiều hơn hại. Trong tám người các cậu đưa cho tôi 10 triệu tệ làm quà, sau đó không nợ ai nợ ai gì cả, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, và đừng có làm phiền tôi, cảm ơn ”.

14. 

Quà và đồ ăn nhẹ trên bàn cuối cùng cũng không còn, những người ép mình phải tiếp cận tôi cũng không còn nữa, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình trong giờ học, khi tôi nhìn lại thì thấy một vài người lén lút liếc nhìn rồi quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần họ không quấy rầy việc học của tôi, tôi sẽ coi như họ tàng hình.

Khi nhận được tin từ bệnh viện, cùng lúc kết quả thi tháng vừa mới có, hiệu trưởng nói nếu kết quả ổn định thì đại học Thanh Hoa cũng rất tốt, tôi ậm ừ chiếu lệ, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, lao tới bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-con-la-hoi-uc/chuong-4.html.]

"Loại thuố.c đó đã được cấp phép sử dụng. Bệnh viện AI gần đây đang có ý định mua một lô, nhưng một đợt điều trị rất tốn kém. Cô Lâm, cô có chắc chắn muốn sử dụng nó cho bệnh nhân không?"

Tôi gật đầu, bác sĩ nói một số t.iền lớn đến kinh ngạc, nhưng số t.iền sau khi cứu được đám nhà giàu cũng đủ, điều tôi lo lắng nhất chính là hiệu quả của thuố.c.

"T.iền không phải là vấn đề. Bác sĩ, xin hãy cứu anh ấy. Anh ấy thực sự rất quan trọng đối với tôi."

"Cô Lâm đừng lo lắng. Là bác sĩ, chúng tôi sẽ dốc hết sức để chữa trị cho mọi bệnh nhân..."

Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên t.iếng động, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách thô bạo, một giọng nói lo lắng truyền đến.

"Lâm Hạ, cậu thấy khó chịu sao? Đến bệnh viện sao không nói gì..."

Lục Vân Đình thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi vẫn khỏe mạnh, nở một nụ cười rồi sải bước tới.

"Tôi sợ ch.ế.t khi.ế.p. Có người nói với tôi rằng nhìn thấy cậu trong bệnh viện, tôi tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì."

Tôi nhìn cậu ấy, tiếp tục trao đổi với bác sĩ.

"Anh ấy bị bệnh dạ dày. Thuốc này có gây kích ứng dạ dày không? Hơn nữa, trước đó chân anh ấy đã bị gãy..."

Lục Vân Đình dừng lại, thấy tôi không để ý tới cậu ấy, có chút tức giận, đợi bác sĩ rời đi, cậu ấy không khỏi nói.

"Tôi đang nói chuyện với cậu, tại sao lại phớt lờ tôi?"

Tôi mặc kệ cậu ấy, đi đến giường bệnh lấy khăn lau.

"Đây là ai, người thân của cậu?"

"Không."

"Không phải tại sao cậu lại phải chăm sóc hắn như vậy. Số t.iền cậu kiếm được chỉ để chữa trị cho hắn? Bệnh viện này không hề rẻ. Nếu cậu không phải là người thân hay bạn bè..."

Lục Vân Đình sắc mặt càng ngày càng tệ, ánh mắt dán chặt vào người trên giường bệnh, thân hình gầy gò không thể che đi đường nét ưu tú trên khuôn mặt.

Lục Vân Đình nhìn cái tên dán trên đầu giường, đọc từng chữ một:

"Đoạn Đình."

Khóe mắt của Lục Vân Đình nhìn thấy một màu sáng, thứ được đặt trên ghế là một chiếc khăn quàng cổ màu cam, mũi đan tinh tế và tỉ mỉ hơn so với của cậu ấy.

Lục Vân Đình sửng sốt, dường như cậu ấy đã nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Lâm Hạ, cái khăn quàng cổ mà cậu đưa cho tôi, rốt cuộc của ai?"

Lục Vân Đình hai mắt đỏ hoe, thân thể không khỏi run lên, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, giọng khàn khàn như sắp khóc.

"Có phải món quà của tôi là thứ mà cậu đã dùng để luyện tập không?"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...