Chỉ Cần Là Chàng, Bao Lâu Ta Cũng Chờ - Chương 10+11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:39:10
Lượt xem: 449

10

Thấy ta vẫy tay, Trường Tôn Yến lập tức trở về, dù tay không cũng lập tức trở về.

Thật ra, hắn thích ta như vậy, ta không nỡ để hắn gặp chuyện.

Mà cũng có lẽ, tiểu hoàng đế chưa chắc thật sự hy vọng hắn chết, như vậy chính là tự mình mang tiếng xấu, cũng không có ai kiềm chế được cha ta.

Hắn chỉ là muốn nắm lấy binh phù được truyền đời trong tay Trường Tôn Yến, vậy đưa cho hắn là được, cớ gì phải làm tổn thương tính mạng chứ?

"Đường huynh, huynh thật có phúc." Thấy Trường Tôn Yến bụi bặm xuống ngựa, tiểu hoàng đế tiến lên vỗ vai hắn.

Không phải chứ, cưới kẻ ác ôn như ta vậy, cái này gọi là có phúc sao?

Hắn tiếp tục lúng túng khen ngợi: "Có một phu nhân giỏi giang như vậy, nay còn mang thai con của huynh."

"Hây, Tầm Hoan Quán thần nữ nhưng là khách quen, Tiêu Lang, Chu Lang gần đây đều thân cận, ai biết đứa nhỏ này là của ai chứ?" Ta cũng đặt khuỷu tay lên vai Trường Tôn Yến, "Phu quân, huynh nói có phải không?"

Trường Tôn Yến cười nhạt: "Phu nhân, trước mặt thiên tử nói đùa như vậy, không hợp thời nghi."

Hai canh giờ sau, hai đội nhân mã đều trở về.

Bên cha ta đa số là văn thần, tuổi tác cũng lớn tuổi hơn, làm sao so được với những thanh niên tài tuấn của đội kia. Tuy Trường Tôn Yến rút lui giữa chừng, nhưng phe của thế tử vẫn đại được toàn thắng.

"Vậy nếu như, tính cả con này nữa." Tiểu hoàng đế phất tay, mấy tên thị vệ khiêng con nai sừng tấm chưa c.h.ế.t lên.

Nai sừng tấm là vật hiếm thấy, ta b.ắ.n xuyên qua một chân của nó, không dám lấy mạng nó.

"Trẫm định thả con nai sừng tấm này, không ngờ, lại bị một nữ tử cướp trước." Tiểu hoàng đế cười tủm tỉm nhìn ta, "Nhưng thế tử phi, nàng là phu nhân của thế tử, lại là tiểu thư nhà họ Đỗ, nàng nói xem, con nai sừng tấm này, thuộc về nhà nào?"

Dự đoán hắn có chiêu này, ta lập tức đọc đáp án đã chuẩn bị từ sớm: "Thần nữ từ đầu đến cuối là người nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ được hoàng ân, thần nữ đại diện cho nhà họ Đỗ, dâng nai sừng tấm cho thánh thượng."

Một con nai sừng tấm, đủ để đối chọi với đống vật đã c.h.ế.t này.

—— Cha ta thắng rồi.

 

Chương 11

Tiểu hoàng đế muốn binh quyền, Trường Tôn Yến chắp tay liền nhường năm thành binh quyền.

Trận trò chơi này, phảng phất trừ bỏ tiểu hoàng đế, căn bản không có người thắng. Về phần hắn là thắng hay thua, chỉ sợ hiện tại định luận, e là còn quá sớm.

Uyển Uyển bị dọa sợ, tiểu hoàng đế thu xong binh phù, lại ban thưởng cho cha ta, nàng còn ở nơi đó một mực khóc lóc. Mẫu thân nhìn mà đau lòng, muốn dẫn nàng ta về phủ an ủi, Trường Tôn Yến cũng không ngăn cản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-can-la-chang-bao-lau-ta-cung-cho/chuong-1011.html.]

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, được đăng tải duy nhất trên web MonkeyD, vui lòng không reup!!!!!!!!

Sau khi tiễn thê tử, nữ nhi, cha ta một bước ba lần ngoảnh đầu nhìn lại, cuối cùng vẫn là xoay người đi đến trước mặt ta, thần sắc phức tạp đánh giá ta.

"Tang Nhi." Ông ấy gọi một tiếng.

Rốt cuộc cũng không gọi ta là nghịch tử, lão đầu tử thật đúng là người miệng mềm, lòng dạ cứng.

"Năm năm chưa từng b.ắ.n cung, không nghĩ tới kỹ nghệ lại không hề mai một." Lời nói mang ý vị thâm trường, ông ném xuống một câu.

"Cũng có bắn, cũng tập bắn. Không b.ắ.n cung, chẳng lẽ b.ắ.n cái khác sao?" Ta cười hì hì, "Những năm nay không ít lần ở tửu lâu cùng các tiểu lang quân tập b.ắ.n cung, cha nên đi hỏi thăm một chút, ta rất lợi hại nha! Bắn cung đã làmột tài năng, làm sao có thể mai một chứ?"

Lão đầu tử thở dài, chuyện này cha ta đều có thể nhịn xuống không mắng nghịch tử? Nai sừng tấm b.ắ.n không uổng công nha.

"Rảnh rỗi thì về thăm cha mẹ." Vô pháp với sự lảng tránh của ta, ông chỉ có thể hẹn gặp lại lần sau.

Trên đường trở về, Trường Tôn Yến không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như trước đây vẫn thái nhiên tự đắc, căn bản không thể nào đoán ra là giận hay là thương.

Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người chúng ta, lần đầu tiên ở chung sau chuyện của Cao công tử, không khí không khỏi có chút xấu hổ.

Hazz, nghĩ lại chỉ trong nửa ngày, ta lại lấy cung tên nhắm vào hắn, lại để hắn tay không mà về, cuối cùng còn lấy danh nghĩa của cha ta hiến con nai sừng tấm này, rõ ràng là cố ý hại hắn thua, hại hắn mất năm thành binh quyền.

Xong rồi, không giải thích được, chuyện của chúng ta càng khó giải thích hơn.

"Đại lão, có thể hay không đừng giận chuyện của Cao công tử nữa." Ta nghĩ làm sao mở miệng hoà hoãn quan hệ, "Nhân từ một chút, ai lại giận người đã chết?"

"Lâm Thiếu Khanh đã c.h.ế.t khi chúng ta cùng vào trường săn." Hắn lại không đáp lời ta, đột nhiên nói một câu, "Mũi tên từ phía sau đ.â.m vào tim, khi phát hiện ra hắn, ngón tay đều bị dã thú gặm rách. Hai đội trở về, ai cũng biết Lâm Thiếu Khanh mất, nhưng không ai dám nói."

Lâm Thiếu Khanh là tướng lĩnh tài ba dưới trướng Ngũ hoàng tử.

Ta sợ hãi rùng mình, quả nhiên, con mồi trong trường săn này không chỉ là thú, mà còn là người.

Thân thể Trường Tôn Yến nhẹ run: "Yến Quy, ta nên cảm ơn nàng, là nàng cứu ta. Cánh rừng đó nếu đi vào, ta chưa chắc đã ra được, nàng gọi ta trở về, ta mới có thể sống. Thua thắng không quan trọng, binh phù cũng không quan trọng, sống, mới có cơ hội."

Ta sắp bị hắn nói khóc rồi, lão ca này quá tốt rồi sao, thật sự là dùng ý tốt lớn nhất để suy đoán người khác a.

"Hazz, mặt ta đều bị chàng nói đỏ rồi." Ta cười gượng hai tiếng, hoà hoãn sự sợ hãi và ngưng trọng trong xe ngựa, "Ta cũng là vì muốn cha ta thắng mà, hại chàng mất điểm binh, chàng đừng để ý quá."

Trường Tôn Yến lắc đầu: "Không sao."

Bình tĩnh như vậy?

"Không đến một tháng, ta nhất định sẽ trở lại." Trường Tôn Yến lần này thật sự là chắc như đinh đóng cột, "Tiểu hoàng đế ép người quá đáng, là hại người lẫn hại mình. Sẽ có một ngày hắn hiểu ra, thắng thua cần phân minh."

Trường Tôn Yến nói xong quay đầu nhìn ta, trong đồng tử lóe lên một chút tình cảm chưa từng thấy.

Hắn dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Bình luận

7 bình luận

Loading...