Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:52:11
Lượt xem: 84

Hai năm nay, quốc gia đã đạt được những bước tiến lớn, và gần đây những hành động còn mạnh mẽ hơn. Nhiều thế lực ngoại quốc bắt đầu có động thái xấu. Không ít IP từ nước ngoài đã xuất hiện trên mạng, gây ra các cuộc tranh luận bằng những luận điểm mơ hồ, rồi tìm cách mò mẫm thông tin trong hàng loạt dữ liệu. Nhưng họ đâu biết rằng, họ đã bị chúng tôi theo dõi chính xác từ lâu, bộ mặt thật cũng đã lộ rõ.

Nên nhớ, năm ngoái tôi đã ở trong nhóm dự án an ninh mạng một tháng liền!

Nói chung, khi các dự án này hoàn tất, ít nhất chúng ta sẽ dẫn đầu thế giới về công nghệ vài chục năm! Những kẻ nhảy nhót hiện giờ rồi cũng chỉ như những con châu chấu cuối thu mà thôi.

Không thể chờ đợi thêm nữa!

Khoảng nửa năm sau, cuối cùng những thành quả nghiên cứu của chúng tôi cũng dần được công bố!

Sản phẩm đầu tiên chính là ô tô bay. Quốc gia tổ chức hẳn một buổi họp báo, kết hợp cả trực tuyến lẫn trực tiếp. Tôi cũng được mời tham gia, hơn nữa còn là thành viên trong đội nghiên cứu. Tôi phấn khích vô cùng!

Toàn bộ khán phòng tràn ngập sự kích động, từ MC, các nhà khoa học, cho đến các phóng viên trong và ngoài nước, khán giả, và cả hàng chục tỷ người xem trực tuyến toàn cầu. Một chiếc ô tô bay xuất hiện mà không có bất kỳ màn "khởi động" nào, mà đã là sản phẩm hoàn thiện!

Trên mạng, có người nước ngoài bình luận: "Các người có phải đã bí mật liên lạc với người ngoài hành tinh rồi không đấy!"

Ha ha, không có người ngoài hành tinh, chỉ có một bệnh nhân đây thôi.

Còn dân mạng trong nước thì thể hiện phong thái của một cường quốc: "Công nhận người ta giỏi cũng đâu có gì khó đâu!"

Buổi họp báo đạt đến đỉnh điểm khi ô tô bay được biểu diễn trực tiếp. Khán giả liên tục la hét muốn mua. Bình luận về cách đặt hàng, giá cả bay đầy màn hình. Phóng viên và khán giả tại chỗ thì hỏi dồn dập, khiến MC suýt không kịp tuyên bố kết thúc.

Thấy đã đủ vui, tôi và Hạ Thịnh rời khỏi sớm, lên xe về căn cứ mới ở ngoại ô.

Sau khi tăng cường an ninh, cuộc sống và công việc của tôi chủ yếu diễn ra ở căn cứ này. Căn cứ mới trang bị đầy đủ và hiện đại, môi trường lại đẹp, nên tôi cũng vui vẻ "cắm rễ" ở đó.

An ninh và bảo mật ở đây đạt cấp độ cao nhất, đến cả chiếc xe tôi đang ngồi cũng là xe chuyên dụng được cải tiến, vừa kín đáo vừa an toàn. Người lái xe là anh chàng chân dài đã theo chúng tôi từ trước. Trước sau còn có đoàn vệ sĩ bí mật hộ tống, bảo vệ chúng tôi từ mọi góc độ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-biet-noi-that-thi-lam-sao-chu/chuong-7.html.]

Thế là khi tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, tôi hoàn toàn không thể tin nổi!

Không thể nào! Nhưng thực sự tôi đã ngất đi.

Không chỉ tôi, mà cả Hạ Thịnh và anh tài xế cũng bị ngất. Trước khi ngất, Hạ Thịnh còn cố gắng ôm chặt lấy tôi. Không biết trong đầu anh ấy nghĩ gì, nhưng thật sự có tác dụng.

Siêu điệp viên của nước ngoài, để tiết kiệm thời gian, đã trói cả hai chúng tôi lại. Đây là những gì Hạ Thịnh kể lại sau khi tôi tỉnh dậy. Tôi ngất trước và tỉnh sau anh ấy.

Giờ chúng tôi đang ở trên xe của bọn xấu. Hạ Thịnh đoán đây là một chiếc xe tải được cải tiến. Tất cả đồ đạc trên người chúng tôi, trừ quần áo, đều bị tịch thu, cả giày và tất cũng bị lấy đi. Chúng tôi bị trói trên ghế, đối mặt với nhau.

Hạ Thịnh nghiêm túc nói: "Bọn chúng chắc chắn biết điều gì đó, mục tiêu đầu tiên là muốn bắt cóc em. Không loại trừ khả năng, nếu không được thì sẽ hủy diệt em luôn."

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tôi không quá căng thẳng, có lẽ vì chúng tôi đã diễn tập nhiều lần rồi. Tôi đã từng "bị bắt cóc" nhiều lần trong các buổi tập nên cũng có kinh nghiệm. Sau vụ đầu độc trước đây, ai cũng biết đó chỉ là khởi đầu. Nhờ có sự chuẩn bị đầy đủ, không vụ tấn công nào nhắm vào tôi thành công cả.

Nhưng lần này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Có thể trong hàng loạt lớp bảo vệ, chúng vẫn bắt được tôi và còn định vận chuyển đi. Điều này rõ ràng là một kế hoạch lâu dài. Tôi cũng khá tò mò chúng đã làm thế nào, nhưng lúc này chưa phải lúc để hỏi.

Trong các cuộc diễn tập trước, nguyên tắc sinh tồn quan trọng nhất mà tôi được chỉ dạy là: Sau khi bị bắt, nếu không cần thiết thì không được nói chuyện. Đặc biệt không được nói thật. An toàn là trên hết.

“Có tiếng động!” Hạ Thịnh đột nhiên lên tiếng. Ngay sau đó, một cánh cửa mở ra và một người đàn ông bước vào.

“Các người tỉnh rồi.” vừa nói, hắn vừa rút s.ú.n.g và chĩa thẳng vào Hạ Thịnh, nhưng ánh mắt chỉ dán chặt vào tôi.

“Hợp tác đàng hoàng, nếu không hắn sẽ chết.”

Cái gì?!

“Dừng lại! Mau dừng lại!” Tôi la lên ngay lập tức, hắn dừng tay lại nhưng nòng s.ú.n.g vẫn nhắm vào Hạ Thịnh. Tôi thấy sôi máu, ra sức ra hiệu cho Hạ Thịnh đừng nói gì, đừng chọc giận hắn. May mắn là Hạ Thịnh rất nghe lời, ngồi im không động đậy.

“Lý do?” Tên đặc vụ nhướn mày hỏi tôi, đầy vẻ ngạo mạn. Bộ não của tôi chưa bao giờ hoạt động nhanh như vậy. Hắn chắc chắn có kế hoạch từ trước, bắt sống Hạ Thịnh về không phải để dọa, thì chắc chắn còn mục đích khác…

Loading...