Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHẠY NGAY ĐI!!! - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:11:45
Lượt xem: 942

Nhìn thấy người mặc đồng phục, người dân ngay lập tức mềm lòng, “Đừng đừng đừng, tôi là người nhà của Mạnh Tiểu Tĩnh.”

 

Bố mẹ tôi không ngừng ra hiệu cho tôi.

“Đứa con c.h.ế.t tiệt, mau nói gì đi!”

 

Thầy Lý cũng quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu.

 

“Con đã hai năm không về nhà, bố mẹ đến bắt con về cưới chồng.”

 

Tôi lén nhìn thầy, thấy ông có vẻ đang suy nghĩ.

 

“Bố mẹ, thầy nói con rất xuất sắc, khuyến khích con tham gia một dự án nghiên cứu vào mùa hè, và thưởng 2 vạn tệ!” 

 

“Thầy ở đây, không tin thì bố mẹ hỏi thầy đi!”

 

Thầy Lý do dự một chút, cũng nói: “Mạnh Tiểu Tĩnh quả thực là một đứa trẻ rất xuất sắc, nếu cứ thế mà về nhà cưới chồng thì thật đáng tiếc.”

 

“Chỉ còn một năm nữa con có thể đi thực tập, lúc đó thu nhập 5 vạn tệ mỗi tháng không phải là vấn đề, chỉ còn một năm thôi.”

 

“Xin bố mẹ cho con học hết năm nay.”

 

“Lát nữa con sẽ chuyển tiền thưởng cho bố mẹ, người đó đưa 10 vạn tệ sính lễ, một năm nữa, con sẽ đưa bố mẹ 10 vạn tệ!”

 

Thầy Lý đã hiểu rõ cuộc tranh cãi của chúng tôi, đồng ý nói:

 

“Nếu thuận lợi, sau khi Tiểu Tĩnh tốt nghiệp sẽ vào viện nghiên cứu của trường, lúc đó chính là một tương lai vô cùng hứa hẹn!”

 

“Các người đừng chỉ nhìn vào lợi ích nhỏ trước mắt, có Tiểu Tĩnh ở đó, phúc khí của các người còn ở phía sau!”

 

“Đúng đúng đúng.” Tôi vội vàng nói thêm:

 

"Con đã học hai năm rồi, từ bỏ bây giờ thật là đáng tiếc.”

 

“Hơn nữa, tiền sính lễ mà người ta cho bố mẹ chỉ một lần duy nhất, nếu con đi làm, mỗi năm không phải kiếm được 60 vạn tệ sao?”

 

“Xin bố mẹ suy nghĩ kỹ, 10 vạn tệ một lần, và 60 vạn tệ mỗi năm, bố mẹ chọn cái nào?”

 

“Bây giờ con đang học, tiền con gửi cho bố mẹ đã có bốn năm vạn rồi, một người đàn ông chỉ đưa 10 vạn tệ để cưới vợ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chay-ngay-di/9.html.]

Bảo vệ vẫn giữ bố mẹ tôi không buông, thấy tôi nói chân thành như vậy, và có thầy Lý chứng thực, thái độ của bố mẹ tôi đã mềm hơn một chút: “Mau chuyển tiền thưởng qua đây.”

 

“Cái đó... Con sẽ cho bố mẹ xem số dư tài khoản ngân hàng trước, khi bố mẹ về con mới chuyển.”

 

Tôi lại gần cho họ xem, bố tôi trực tiếp lườm:  “Chuyển 21031 đi, bố mẹ đã mất khá nhiều tiền để đến đây.”

 

“Không vấn đề gì, con mua vé về cho bố mẹ.”

 

“Khách sạn cũng khá đắt, bố mẹ nên về vào buổi chiều, có vé ngay!”

 

Cuối cùng đuổi được họ đi, thầy Lý nhìn tôi với ánh mắt đầy hàm ý.

 

Tôi cúi sâu:  “Thầy, cảm ơn thầy.”

 

“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy em là một hạt giống tốt, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

 

“Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy.” 

 

Tôi nhìn thầy với ánh mắt kiên định: “Thầy, em đã đọc hết danh sách sách thầy đưa, em có thể bắt đầu học với thầy được không?”

 

“Ngày mai đến văn phòng của tôi, tôi sẽ xem tình hình của em.”

 

Vui mừng khôn xiết, tôi không nén nổi nước mắt.

 

“Nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, có thể nói với tôi.”

 

“Không... không có, thầy đã giúp em rất nhiều rồi.”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tại ngôi trường đại học cách nhà hàng nghìn dặm, tôi không dám lơ là, thậm chí đã dự đoán sẽ có một ngày như thế này, nên luôn cố gắng tiết kiệm tiền.

 

Dù tôi có nói bao nhiêu lời hay, hiệu quả cũng hạn chế, phải có thứ thực sự làm họ thấy.

 

Nhưng dù tôi đã làm việc cật lực, cố gắng nhận các loại học bổng và trợ cấp, số tiền 10 vạn tệ để chuộc thân vẫn còn xa vời.

 

May mắn là thầy Lý rất hài lòng với trình độ chuyên môn của tôi trong năm qua.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

Ông giao cho tôi một đề tài, yêu cầu tôi tìm kiếm các kết quả nghiên cứu đã có, bắt đầu từ viết tổng quan tài liệu, hướng dẫn tôi viết luận án từng bước, thỉnh thoảng còn giao cho tôi một số công việc và trả tiền công nữa.

Loading...