Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHẠY NGAY ĐI!!! - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:10:57
Lượt xem: 1,072

Chỉ có bố mẹ không thể chịu được khi thấy tôi sống tốt, mỗi tháng gọi điện đòi tiền.

 

“Mày đã trưởng thành rồi, không phải nên chịu trách nhiệm chăm sóc cha mẹ sao?”

 

“Đừng nghĩ rằng chạy ra ngoài thì có thể bỏ mặc gia đình.”

 

“Cho dù mày có c.h.ế.t rồi thành ma, cũng phải trả tiền nuôi dưỡng cho chúng tao trước khi đầu thai.”

 

Tôi không dám cắt đứt việc gửi tiền, sợ họ nổi giận sẽ kéo tôi về nhà ngay lập tức.

 

Tôi cũng không dám gửi quá nhiều, một là vì tôi thật sự không có, hai là sợ họ sẽ đòi thêm nhiều hơn, cuối cùng tôi sẽ là người gặp khó khăn.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Vì vậy, khi tôi làm việc ở quê mỗi tháng kiếm được 1000 tệ, tôi gửi cho họ 600 tệ. 

 

Có thể làm họ hài lòng, mặc dù không vừa lòng nhưng cũng không đáng để họ phải lặn lội đến đây đánh tôi.

 

Hiện tại tôi không thể cắt đứt hoàn toàn, đại học vẫn ở đây, họ biết địa chỉ, tôi không thể trốn, chỉ có thể dỗ dành họ.

 

11.

 

Mùa đông đến nhanh chóng, tôi trực tiếp nói với gia đình rằng tôi cần tiết kiệm tiền đi lại, sẽ làm thêm việc ở trường, nên đưa tiền cho gia đình để bịt miệng họ, họ cũng vui vẻ khi không thấy tôi, cả gia đình ba người đều vui vẻ.

 

Thỉnh thoảng tôi mua cho em trai những món hàng quốc nội giá rẻ, may mắn là sau ba tháng học, nó thấy nhàm chán không học nữa, ở nhà chơi game, giảm thiểu khả năng bị phát hiện hàng giả, lại thỏa mãn được lòng tự trọng của nó, giờ ít nhiều cũng nói chuyện với tôi.

 

Kỳ nghỉ đông, số sinh viên ở lại trường rất ít, ngay cả trong bảy ngày Tết, căng tin trường cũng không mở cửa.

 

Nhưng mùa đông ở thành phố H là mùa du lịch cao điểm, dễ tìm việc làm, thậm chí trong kỳ Tết lương gấp ba lần.

 

Tôi cũng có một cái Tết béo bở, khi tiếng chuông đếm ngược vang lên, tôi nhìn những pháo hoa nổ trên trời, thầm chúc mình năm mới vui vẻ.

 

12.

 

Suốt hai năm, tôi không về nhà.

 

Tôi tìm hiểu hướng nghiên cứu của các thầy cô trong chuyên ngành, tìm đến thầy Lý, bày tỏ mong muốn theo ông viết luận án.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

Ông có ấn tượng về tôi, biết tôi thông minh và chăm chỉ, đưa cho tôi một danh sách sách để đọc, sau đó quay lại gặp ông.

 

Khi tôi rời thư viện để trở về ký túc xá, tôi gặp người quen trước ký túc xá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chay-ngay-di/8.html.]

Chưa kịp quay người bỏ chạy, người đó đã nhìn thấy tôi.

 

“Đứng lại, Mạnh Tiểu Tĩnh!”

 

Tôi bị kéo lại, không còn cách nào khác đành đứng yên:

 

 “Bố, mẹ.”

 

Vẫn là kiểu hành động quen thuộc, bố tôi đến tát vào mặt tôi: “Con gái bất hiếu, hai năm mày không thèm về nhà rồi đấy!!!”

 

“Bố...” Nước mắt tôi tuôn trào: “Con làm việc ở trường, không có tiền gửi về nhà đâu!”

 

“Giỏi nhỉ, giờ mày ra ngoài rồi nên không nghe lời nữa, nghĩ chúng tao không quản được mày nữa đúng không?”

 

“Không phải... Con thực sự đang làm việc, em trai cũng đến tuổi cưới vợ rồi, con đang dành tiền cưới cho em ấy.”

 

Bố tôi cười nhạt: “Có phải mày cũng đến lúc cưới chồng rồi không? Nhanh chóng về nhà, người ta đang chờ xem mặt đây!”

 

Có thể khiến họ phải đi một đoạn đường dài như vậy, chắc chắn là một người có tiền lớn.

 

“Con không cưới đâu!” Tôi cố tình chạy về phía bảo vệ trường. 

 

“Các người chỉ muốn bán con thôi!”

 

Họ đuổi theo tôi: “Đứa con bất hiếu!”

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi đã gặp thầy Lý.

 

“Mạnh Tiểu Tĩnh, có chó sói đuổi theo con à?”

 

“Thầy...” Tôi hơi ngượng ngùng đứng bên cạnh ông.

 

Bố tôi thấy tôi không chạy nữa, lập tức nắm tóc tôi, dùng đế giày đánh tôi.

 

“Tao cho mày chạy, cho mày chạy này!”

 

“Ôi ôi ôi... làm gì vậy!”

Thầy Lý tiến lên để can ngăn, suýt bị thương.

 

“Tôi dạy con gái của mình, không phải việc của ông!”

 

Lúc này không biết từ đâu xuất hiện một đội bảo vệ, khống chế bố mẹ tôi xuống đất.

 

“Gây rối trật tự, đưa về đồn công an!”

Loading...